Bác sĩ Lâm cô đã đến, mau mau! - cô y tá đứng trước phòng phẩu thuật, tay cầm sẵn mọi thứ tư thế sẳn sàn.
_ Báo cáo! - Khả Khả bước đến, dáng vẻ cô lúc này rất oai phong.
Vừa rồi bộ đôi liên khu D đi làm nhiệm vụ, bắt toàn bộ ổ ma túy, liền có 4 người bị thương trong đó người nặng nhất là bị trung tá này do đỡ viên bạn cho một người qua đường mà trúng ngay lòng ngực.
Viên đạn cách tim 5mm, trong 45 phút phải lấy ra nếu không liền chôn người. Cô không nói nhiều, nhìn hồ sơ bệnh án xong đi vào phòng mỗ.
Viên đạn trong vòng 45 phút đã được lấy ra, nào ngờ nơi viên đạn cắm vào lại là một khối u, lúc lấy bạn ra dịch khối u bắn ra làm cho ca phẩu thuật rắc rối hơn.
Sau 4 tiếng vật lộn, lấy khối u ra, rồi thắm chất dịch rà soát các động mạch xong mới kết thúc được.
Lúc này đã 1h sáng, lê cái thân hình mệt mỏi của mình đi ra phòng mổ, cô thở hắc ra một hơi.
Bây giờ, cô nên về nhà hay là ở phòng trực đây.
Chiếc giường ở nhà sẽ làm cô thoải mái hơn, nhưng mà có cái tên kia đang ở nhà lúc này mà về không biết rằng có ổn không.
Thế nên Khả Khả quyết định đi đến phòng trực ban ngủ tạm.
Ở mà trời ơi, hôm nay bác sĩ trực nhiều giường đều bị chiếm hết rồi. Oa thế này không về không được mà.
Cố gắng đi ra khỏi bệnh viện, cô không ngừng lầm bầm nào là ông trời bỏ rơi cô, ông trời không thương cô...vân vân và la la.
_ Phẩu thuật tốt chứ? - Ở một nơi trong bóng cây một thân hình cao lớn bước ra.
_ Úi trời ơi! Anh là quỷ hả? - Cô đang rất tập trung nói chuyện với ông trời nào ngờ bị con ma nào đó hù cho chết khiếp.
Anh không trả lời, chỉ đi ra ánh sáng nhìn nhìn cô.
_ Sao? Sao anh lại ở đây? - Lúc này cô mới biết được sự khác biệt.
_ Đồng đội bị thương, tôi đến xem tình hình - Sau khi cô rời đi, điện thoại đơn vị gọi đến báo rằng có 4 người bị thương bảo anh mau đến bệnh viện xem tình hình.
Khi chạy ra cửa thì cô cũng đã mất tiêu,anh chạy xe đến
bệnh viện mới biết lính của mình đang được cô phẩu thuật.
Mọi người xem tình hình rồi cũng ra về, ngày mai còn nhiệm vụ phải làm chỉ riêng mình anh lưu lại cố ý đợi cô.
Anh ngồi thẳng người trên ghế đợi bệnh nhân cho đến khi đèn phẩu thuật tắt, vị bác sĩ bước ra báo với anh rằng cậu ta không sao nữa rồi đã được chuyển qua hồi sức tích cực.
Anh nghe xong tâm trạng cũng đã thả lỏng hơn nhưng không quay về mà đứng nguyên một chỗ dáng vẻ như đợi ai đó.
Đến một hồi anh lại thấy cô đi ra từ phòng nội bộ, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô lông mày của anh hơi nhíu lại.
Anh thấy cô đi về khu trực ban liền biết rằng tối nay cô sẽ ở lại bệnh viện, cho nên anh không ở lại nữa mà bước ra về.
Đi đến xe, anh không vội rời đi ngay à lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Hút được nữa điếu thì cửa bệnh viện mở ra một thân hình nhỏ nhắn mặt mày méo mó bước ra, nhìn bộ dạng của cô là biết đang bực mình rồi. Anh nhếch môi lên, thở ra làng khói sau đó dụi đi điếu thuốc đứng một gốc đợi cô đi ngang qua.
_ Lên xe tôi chở về! - Nữa ngày không thấy cô có phản ứng gì, anh phá vỡ không khí nặng nề này trước.
_ A, vậy phiền anh rồi! - Lúc này tiếng nói của cô mềm mại lạ thường, mới lúc nãy ăn uống cô còn hùng hùng hổ hổ mà quát anh không khiên nể.
Anh nhìn cô một chút rồi leo lên xe, cô cũng leo lên ghế phụ để anh chở về.
Đâu phải là hay ho gì, giờ là 1h sáng rồi a, một cô nương thân lá ngọc cành vàng mà giờ này đi một mình chẳn khác gì bảo bọn lưu manh dòm ngó mình a.
Lúc này tên chủ nhà kia tốt bụng một cách lạ thường ngu gì không hưởng thụ một chút, coi như là được trả ơn cô cho hắn một bữa ăn ngon đi a.