Sự xuất hiện của Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên như thể đả thông hai mạch nhâm đốc của Giang Nhược Kiều.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Lục Dĩ Thành nhìn Giang Nhược Kiều bước nhanh về phía mình, thế mà anh lại có cảm giác không dám nhìn thẳng vào cô.
Thật ra trong vô số khoảnh khắc trước đó, anh đã nhìn thấy dáng vẻ rực rỡ của cô.
Nhìn càng nhiều, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra một cảm xúc xấu hổ.
Nhiều khi anh tò mò muốn biết rốt cuộc mình đã làm thế nào để giành được sự yêu thích và tình yêu của cô trong tương lai đó. Anh muốn hỏi Lục Tư Nghiên, muốn biết rõ ràng từng chi tiết giống như thí sinh biết có đáp án ở trên bàn trước khi thi vậy. Loại cảm giác nôn nóng khó kìm này khiến anh cảm thấy hổ thẹn. Thế nên mỗi lần định hỏi ra, anh đều lập tức kiểm điểm lại bản thân, điều này là không đúng.
Trong thời gian này, anh cũng đọc một ít sách và một vài bài đăng được chia sẻ trên mạng. Có người nói rằng, con đường tình cảm là con đường không có lối tắt để đi.
Anh đồng cảm một cách sâu sắc.
Không có lối tắt để đi, từ đầu đến cuối chỉ có thể dùng sự chân thành để giành lấy thắng lợi.
Giờ phút này, Giang Nhược Kiều hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của Lục Dĩ Thành. Cô khom người, lấy tay bụm mặt Lục Tư Nghiên: “Nhìn mặt con lạnh cóng rồi kìa. Sao lại ra cửa đúng lúc trời lạnh như thế hả?”
Câu sau là nói với Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành tỉnh táo lại, vội vàng kéo mở áo khoác lông.
Giang Nhược Kiều: “?”
Anh định làm gì thế?
Bên trong áo lông của Lục Dĩ Thành có túi, anh lấy ra một củ khoai lang nướng được bọc kĩ rồi đưa cho cô: “Mua trên đường tới đây đấy, vẫn còn nóng hổi.”
Lục Tư Nghiên giương mắt mong chờ: “Ba không mua cho con, chỉ mua cho mẹ thôi.”
Giang Nhược Kiều nhìn về phía Lục Dĩ Thành.
Lúc này Lục Dĩ Thành mới xấu hổ giải thích: “Không phải không mua cho thằng bé, là do có quá nhiều người mua, mà vừa khéo chỉ còn một củ chín, nếu muốn mua thêm thì phải chờ một lúc nữa.”
Lục Dĩ Thành lại cúi đầu nhìn Lục Tư Nghiên: “Lát nữa về sẽ mua cho con, được không?”
Giang Nhược Kiều bật cười: “Không sao, một mình tôi cũng không ăn hết, vừa vặn ăn chung với Tư Nghiên luôn.”
Ăn gà rán chân gà vào ngày tuyết gì đó không phải phong cách của Giang Nhược Kiều, cũng không phù hợp với khẩu vị của cô.
Cô thích uống canh bốc khói nghi ngút, lại càng thích khoai lang nướng ngọt ngào nóng hổi này hơn.
Hai mẹ con rúc vào trong góc rồi mẹ một miếng con một miếng thưởng thức củ khoai.
Chẳng mấy chốc, họ đã ăn hết một củ khoai lang nướng.
Lúc này Giang Nhược Kiều mới cảm thấy như sống lại, một trợ lý quay phim khác cũng đưa cho cô một chiếc bình giữ nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành thấy cô làm việc, lúc này anh mới thật sự ý thức được rằng cô kiếm tiền cũng không hề dễ dàng.
Mũi đỏ ửng vì rét.
Có rất nhiều người không muốn ra ngoài trong thời tiết như này, nhưng cô lại phải thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, sau đó quay chụp suốt mấy tiếng đồng hồ giữa trời tuyết giá lạnh.
"Được rồi, tôi đi làm việc tiếp đây." Giang Nhược Kiều lưu luyến trả lại túi chườm nóng cho trợ lý quay phim rồi báo một tiếng với hai anh chàng họ Lục.
Đương nhiên cô còn dặn dò Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên về sớm một chút.
Hôm nay trời quá lạnh, để trẻ con ở bên ngoài lâu cũng không tốt, không khéo sẽ bị cảm lạnh.
Cô tiến vào trạng thái quay phim, còn Lục Tư Nghiên thì chơi tuyết ở bên cạnh. Lục Dĩ Thành nhìn cô, cuối cùng kìm lòng không đậu lấy điện thoại trong túi ra, chụp lại cảnh tuyết đẹp không sao tả xiết này.
Dĩ nhiên trong bức ảnh, Giang Nhược Kiều mặc áo choàng cũng lọt vào ống kính.
Lục Dĩ Thành cúi đầu nhìn.
Rõ ràng trời lạnh như vậy, nhưng lòng bàn tay lại nóng lên.
Ảnh chụp trong điện thoại của anh không nhiều, có khi là chụp phong cảnh, có khi là chụp đồ ăn, nhưng hơn phân nửa là ghi lại khoảnh khắc trưởng thành của Lục Tư Nghiên. Đây là lần đầu tiên anh chụp Giang Nhược Kiều.
Trợ lý quay phim đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không được cho người khác xem tấm ảnh này. Đây là mẫu mới của chúng tôi.”
Lục Dĩ Thành muốn xóa, nhưng làm sao cũng không ấn được phím xóa.
Trợ lý quay phim cười nói: “Không sao đâu, đừng để người ngoài thấy là được. Một mình anh xem thôi.”
Lúc này Lục Dĩ Thành mới gật đầu: “Sẽ không cho người khác xem.”
Trợ lý quay phim ra vẻ giống như đang thảo luận về thời tiết mà dò hỏi: "Anh là bạn trai của Tiểu Kiều nhà chúng tôi à?”
Lục Dĩ Thành vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải.”
"Vậy anh đang theo đuổi Tiểu Kiều của chúng tôi đúng không?"
Lục Dĩ Thành không phủ nhận… câu hỏi này.
Trợ lý quay phim cười vui vẻ: “Nhìn qua thôi là đã biết rồi. Anh đẹp trai, anh cố gắng lên nhé. Tiểu Kiều nhà chúng tôi có nhiều người theo đuổi lắm. Anh thấy cậu chàng mặc đồ cổ trang màu xanh kia không? Cậu ấy là người mẫu của một cửa tiệm khác, nghe nói là sinh viên Học viện Điện ảnh, gần đây đang tán Tiểu Kiều của chúng tôi đấy, theo đuổi rất mãnh liệt luôn.”
Lục Dĩ Thành: "..."
Anh không muốn xem nhưng vẫn nhìn về phía bên kia, tìm kiếm nam sinh mặc đồ cổ trang màu xanh.
Quả thực có rất nhiều người theo đuổi Giang Nhược Kiều.
Ngay cả khi Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên chưa chia tay, Lục Dĩ Thành cũng thường xuyên nghe thấy Tưởng Duyên chửi mấy người đó ở ký túc xá.
Lúc ấy hình như Vương Kiếm Phong có nói một câu.
“Cậu thích cô ấy, đương nhiên người khác cũng thích cô ấy. Lúc yêu đương bị theo đuổi còn đỡ, sau này cô ấy kết hôn cũng sẽ có người tán tỉnh cơ. Bây giờ đã là gì đâu, hẹn hò với người đẹp thì phải có chuẩn bị tâm lý này.”
Khi ấy anh là người ngoài cuộc, cảm thấy lời của Vương Kiếm Phong nói rất có lý.
Bây giờ...
Vẫn thấy rất có lý.
Anh có thể nhìn thấy sự tốt đẹp và rực rỡ của cô, đương nhiên những người khác cũng có thể nhìn thấy.
Lục Dĩ Thành để Lục Tư Nghiên ở lại một lát rồi lập tức rời đi, giữa ấn đường toát lên chút nặng nề không thể nói rõ.
Lục Tư Nghiên kéo tay Lục Dĩ Thành: “Ba, hôm nay gặp mẹ, ba không vui ạ?”
"Không có."
Lục Tư Nghiên: “Con nghe thấy hết rồi, dì kia nói có người đang đuổi theo mẹ.”
Sau đó Lục Tư Nghiên dùng giọng điệu ‘Ba là người lớn, ba phải rộng lượng’, nói: “Chuyện này rất bình thường, có người buổi tối gọi điện thoại cho ba, cũng có người tặng hoa tới văn phòng của mẹ. Dì nói ba rất đẹp trai, mẹ cũng rất đẹp gái, đều được rất nhiều người thích.”
Lục Dĩ Thành: "..."
"Lúc thì mẹ ghen, lúc thì ba ghen. Thế nên dì nói giấm trong nhà chúng ta không bao giờ dùng hết.”
Lục Dĩ Thành thở dài một hơi: “Sai rồi, hiện giờ ba không có tư cách để ghen.”
Lục Tư Nghiên nhíu chặt lông mày, gật đầu: “Nói cũng đúng.”
“Vậy mẹ có tư cách ghen không ạ?” Lục Tư Nghiên tò mò hỏi.
Lục Dĩ Thành: "..."
Có.
Nhưng cô sẽ không ghen.
Không, cũng không đúng. Lục Dĩ Thành lắc đầu, nhắc nhở Lục Tư Nghiên: “Đừng nói với mẹ con mấy chuyện vớ vẩn này.”
Đôi mắt Lục Tư Nghiên tròn xoe: “Cái gì là vớ vẩn, còn cái gì thì không phải ạ? Con không hiểu.”
"Con hiểu." Lục Dĩ Thành nói: “Không được thuật lại mấy lời của bà Vương.”
"Mấy lời giới thiệu bạn gái cho ba ạ?"
Lục Dĩ Thành nhẫn nại: “Đúng vậy.”
Lục Tư Nghiên dào dạt đắc ý: “Trước đó ba cũng bị dọa sợ đúng không! Yên tâm đi, con không nói đâu. Con nói sẽ khiến mẹ tức giận, mà mẹ tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
"Thế nên con lừa ba một bữa KFC?" Lục Dĩ Thành bật cười.
Lục Tư Nghiên: "Bà Vương nói cháu gái bà ấy học ở nước ngoài, nói cháu gái bà ấy rất xinh đẹp..."
Lục Dĩ Thành làm động tác ngừng: “Bơn bớt chút đi.”
Lục Tư Nghiễm cười ha ha, lại tò mò hỏi: “Vậy ba ơi, có phải ba sẽ không thích người khác, chỉ thích mẹ thôi đúng không?”
"..." Lục Dĩ Thành không trả lời, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Buổi chiều, Giang Nhược Kiều kết thúc quay chụp.
Lục Dĩ Thành muốn đến công ty nên Giang Nhược Kiều tới chăm sóc Lục Tư Nghiên ăn cơm ngủ nghỉ. Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn chưa tìm được bảo mẫu thích hợp... May là tuy bọn họ rất bận rộn, nhưng đều đã thích ứng với thời gian biểu của nhau. Lúc Lục Dĩ Thành bận rộn, Giang Nhược Kiều sẽ đảm nhận chăm sóc. Khi cô bận rộn, anh cũng sẽ không để Lục Tư Nghiên tới quấy rầy cô. Giang Nhược Kiều mệt mỏi cả ngày, mà cô