Về chuyện gọi “ông xã”, Giang Nhược Kiều không nhắc lại, Lục Dĩ Thành cũng không hỏi.
Nhưng vẫn có hậu quả về sau.
Lúc xem tivi hoặc là xem phim, hễ nhân vật trong đó gọi ông xã là Giang Nhược Kiều lại cảm thấy căng thẳng, Lục Dĩ Thành không biết nhớ đến chuyện gì mà cười tủm tỉm. Giang Nhược Kiều tra tấn tinh thần với ba người bạn cùng phòng, chỉ trích về mặt đạo đức: “Các cậu hại tớ quá mức rồi đấy có biết không hả?”
Ba người bạn cùng phòng đồng thanh: “Đợi đến khi cậu ấy trở thành chồng của cậu thì hội chứng này của cậu sẽ biến mất thôi.”
Giang Nhược Kiều: “?”
Mùa xuân đến, vạn vật thức tỉnh, cũng đến lúc Giang Nhược Kiều muốn đổi kiểu tóc.
Hôm nay, cô đến salon làm tóc để cắt tóc và duỗi thẳng, Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên cũng ngồi trong tiệm chờ cô. Anh thợ tóc vẫn chuyên nghiệp như trước, liên tục giới thiệu mẫu mới với Giang Nhược Kiều, cũng giới thiệu cho Lục Dĩ Thành mấy kiểu tóc trông ngầu ngầu...
“Anh bạn đẹp trai này, thật ra anh có thể uốn như vậy nè, sau đó nhuộm màu, chắc chắn còn đẹp trai hơn cả siêu sao nữa!”
Lục Dĩ Thành xin khiếu.
Trước đây anh không bao giờ đến những chỗ salon làm tóc này.
Hồi anh còn chưa chuyển nhà, gần nhà có một tiệm hớt tóc đã mở cửa rất nhiều năm. Ông chủ mở tiệm từ lúc mới khoảng hai mươi tuổi, bây giờ con cái đều học cấp hai cả, qua mỗi một năm thì tay nghề lại càng tốt lên, lần nào anh cũng đến tiệm đó cắt tóc, vì là khách quen thân thiết nên ông chủ chỉ lấy anh hai mươi tệ.
Sau khi dọn nhà, anh cắt tóc nhanh trong cửa hàng bách hóa bên siêu thị.
Siêu thị có loại hình cắt tóc nhanh này, không cần gội đầu chỉ để vậy mà cắt thì tốn có mười lăm tệ, tuy rẻ hơn nhưng Lục Dĩ Thành lại thấy không cắt đẹp như tiệm lúc trước.
Nói chung, Lục Dĩ Thành chưa bao giờ nghĩ đến chuyện uốn tóc hay nhuộm tóc, anh vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu.”
Giang Nhược Kiều ngồi ở bên cạnh, chú ý tới tình huống bên này, cũng nở nụ cười: “Đừng dụ dỗ anh ấy, tôi không thích bạn trai uốn tóc đâu.”
Anh thợ tóc cũng không nản lòng, chú ý tới cái đầu xoăn của Lục Tư Nghiên: “Cậu bạn nhỏ này chắc từng uốn tóc nhỉ?”
Giang Nhược Kiều bật cười, chẳng hiểu sao lại thấy thích chí: “Không phải đâu, là xoăn tự nhiên đó.”
Lục Dĩ Thành nhìn con trai nhà mình.
Nhìn một hồi anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc.
Hình như lâu rồi Tư Nghiên chưa cắt tóc.
Lúc trước từng cắt một lần, anh cảm thấy tóc của thằng bé này hơi dài nên bèn dẫn nó đi cắt, bây giờ đã hơn nửa năm rồi.
Dường như Tóc của Tư Nghiên không dài ra.
Thật ra Lục Dĩ Thành cũng chú ý tới, chỉ là có lần nghe bà Vương ở lầu trên nói có những đứa nhỏ tóc mọc rất chậm, giống như cháu gái của bà ấy, suốt cả năm mà tóc chỉ dài thêm có chút xíu. Lúc đó anh cũng từng hỏi một vài người khác, họ cũng nói có một số đứa trẻ tóc mọc rất chậm... Hai, ba tháng nay anh đều dồn hết tâm trí vào Giang Nhược Kiều, bây giờ nhìn lại Tư Nghiên, bỗng dưng có dự cảm không lành.
Cho dù tóc mọc rất chậm thì cũng đâu đến nỗi nửa năm rồi không dài ra thêm tí nào chứ?
Trong lòng Lục Dĩ Thành rất bất an, nhưng anh không thể hiện ra.
Sau khi về nhà, anh lại đo chiều cao và cân nặng cho Lục Tư Nghiên, sau đó ghi chép lại những số liệu này, bao gồm cả việc tóc của cậu nhóc dài ra bao nhiêu. Ở tuổi hai mươi, Lục Dĩ Thành có một đứa con năm tuổi, anh đã cố gắng làm tốt tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn chưa được tỉ mỉ bằng những bậc phụ huynh khác. Anh thầm lo lắng ngồi trong phòng đọc sách, ép buộc bản thân không nên suy nghĩ lung tung. Đúng lúc này, anh nghe thấy Lục Tư Nghiên lết đôi dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đi tới, vẻ mặt vô cùng tò mò: “Mẹ có gọi con không?”
Lục Dĩ Thành hỏi: “Cái gì?”
Lục Tư Nghiên nghiêng đầu nói: “Con vừa nghe thấy tiếng mẹ gọi con, mới trả lời mẹ xong.”
Lục Dĩ Thành im lặng.
Giang Nhược Kiều không có ở đây, lúc này Giang Nhược Kiều đang ở ký túc xá.
Mấy hôm sau vẫn xảy ra chuyện tương tự như vậy, Giang Nhược Kiều rõ ràng không có ở đây, hoặc là không hề gọi thằng bé nhưng nhóc con nói cậu nghe thấy mẹ đang gọi cậu. Có lúc Lục Dĩ Thành cũng không gọi cậu nhưng cậu nhóc lại hỏi ba gọi con làm cái gì, cứ mấy lần như vậy, đến cả Giang Nhược Kiều cũng cảm nhận được sự khác thường, Lục Dĩ Thành chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói dối cô, anh kể lại hết những gì mình quan sát được cho cô nghe: “Không biết có phải là anh nghĩ nhiều hay không, anh cứ cảm thấy... Có lẽ Tư Nghiên đang ngừng lớn lên.”
Giang Nhược Kiều sợ hãi nhìn anh: “Nghĩa là sao?”
“Anh không biết suy nghĩ của anh có đúng hay không.” Đầu óc của Lục Dĩ Thành cũng rối bời, Tư Nghiên đến bên cạnh họ vào tháng tám năm ngoái, bây giờ nó đã ở bên cạnh họ được tám tháng rồi. Thời gian này quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi đứa nhỏ có cao lên hay không, có mập ra hay không, hai người cũng khó mà nhận ra được, anh cũng không biết suy đoán của anh có đúng hay không.
Hai người tìm kiếm rất nhiều tài liệu.
Nói như thế nào nhỉ, họ cũng không biết biểu đồ phát triển của Lục Tư Nghiên lúc trước, vì vậy cũng không thể nào phán đoán được tình trạng hiện tại có phải là bình thường hay không.
Lại dẫn Lục Tư Nghiên đi bệnh viện kiểm tra, kết quả kiểm tra đều rất bình thường và khỏe mạnh.
Nhưng Lục Tư Nghiên vẫn nghe thấy ba mẹ gọi cậu bé, nhưng thực tế thì họ không hề gọi, kiểu “nhầm lẫn” này cũng xảy ra rất nhiều lần, đối với chuyện này, bác sĩ đưa ra đánh giá: “Các chỉ tiêu sức khỏe đều trong phạm vi bình thường, thính lực của cậu bé cũng không gặp vấn đề, còn về tình huống mà hai người nói... Tạm thời tôi vẫn chưa hiểu rõ, hoặc là hai người có thể dẫn đứa nhỏ đi khám ở những bác sĩ khác.”
Qua hôm nay, dường như Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều rơi vào cùng một trạng thái.
Lục Dĩ Thành lắp camera giám sát ở trong nhà. Trong lòng anh có một suy đoán khác nhưng không nói cho Giang Nhược Kiều nghe, anh đang lo lắng rằng có một ngày Tư Nghiên sẽ biến mất không còn dấu vết.
Sau giờ học và giờ làm, Giang Nhược Kiều đã cấp tốc tìm hiểu tất cả phim truyền hình, phim điện ảnh cùng với tiểu thuyết, hầu như đều là những kiểu xuyên không.
Trừ việc này ra, ngày nào hai người cũng dành thời gian đi đón Lục Tư Nghiên.
Bản thân Lục Tư Nghiên cũng đã nhận ra, cậu nhóc lo lắng hỏi: “Sao vậy ạ, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?” Cậu nhóc nhìn xung quanh: “Có phải có người xấu không ạ?”
Cổ họng Giang Nhược Kiều đắng chát.
Lục Tư Nghiên vẫn nghe thấy ba hoặc mẹ gọi cậu nhóc.
Hơn nữa số lần càng lúc càng tăng.
Hôm nay, sau khi Lục Tư Nghiên ngủ dậy, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ngồi xuống phòng khách. Lục Dĩ Thành lấy sổ ghi chép ra, trầm giọng nói: “Anh hỏi Tư Nghiên rồi, hôm nay số lần nó nghe thấy lại nhiều hơn