Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành coi như đây là lần cuối cùng ở bên cạnh Lục Tư Nghiên.
Nghi thức tạm biệt vẫn rất đầy đủ.
Buổi sáng, Giang Nhược Kiều đã dậy từ rất sớm, đến chỗ nhà trọ của Lục Dĩ Thành. Anh cũng dậy từ lâu, nấu xong bữa sáng cho cả nhà ba người. Đợi Lục Tư Nghiên tỉnh dậy, cả nhà ba người họ ngồi trước bàn ăn tận hưởng khoảng thời gian ăn sáng cùng nhau. Sau khi ăn xong, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên đến trường mẫu giáo. Đối với cậu bé thì đây đúng là cuộc sống như thần tiên. Tại sao phải thêm một chữ ‘như’ vào? Bởi vì cậu cảm thấy thần tiên chắc là không cần phải học, nếu ba mẹ đồng ý cho cậu thỉnh thoảng đi học thì đó mới là thần tiên thật sự.
Sau khi tan học, Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cùng đi đón cậu nhóc.
Mỗi lần trước khi Giang Nhược Kiều rời đi đều sẽ ôm chặt Lục Tư Nghiên, không đành lòng tạm biệt cậu bé: “Bé con, tuy con mới ở bên cạnh mẹ tám tháng, nhưng mong con hãy tin rằng con đối với mẹ là điều vô cùng vô cùng quan trọng. Mẹ thật sự rất yêu con.”
Trước giờ mẹ chưa từng dễ dàng nói ra câu yêu ai đó với người khác.
Cho dù là với ba của con, mẹ vẫn cảm thấy tình cảm mình dành cho ba chưa tiến đến bước gọi là ‘yêu’.
Đối với mẹ, việc con đến đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, khiến mẹ biết được, hoá ra mẹ có thể dành tình cảm sâu đậm cho một người chỉ mới quen biết được tám tháng như vậy.
Lục Tư Nghiên cũng ôm chặt lấy Giang Nhược Kiều: “Mẹ, con cũng yêu mẹ!”
Đợi cô bịn rịn rời đi, Lục Dĩ Thành đọc truyện tranh cho Lục Tư Nghiên nghe.
Sau khi đọc xong, anh sẽ dịu dàng xoa mái tóc xoăn của cậu, nói với giọng ấm áp: “Nếu con trở về bên kia thì cũng phải nghe lời ba mẹ bên đó nhé, thành tích học tập là cái thứ hai, cái quan trọng nhất là phải lớn lên khỏe mạnh, trở thành một người chính trực và nhân hậu.”
Nửa tháng sau, Lục Tư Nghiên vẫn chưa rời đi.
Một tháng sau, cậu nhóc vẫn còn ở đây.
Giang Nhược Kiều: “...”
Không biết là nên vui mừng hay nên thở phào.
Một tháng qua cô thật sự rất mệt, nỗi đau phải thức dậy lúc sáu giờ sáng mỗi ngày ai hiểu thấu? Ai hiểu cho cô?
Ngay cả bạn chung phòng cũng phải hỏi thăm sáng nào cô cũng dậy sớm làm gì?
Vân Giai còn lén hỏi riêng cô: “Tuy tớ cảm thấy hơi vô lý nhưng tớ vẫn muốn hỏi, lẽ nào cậu có hai người bạn trai ư?”
Giang Nhược Kiều: “?”
“Cậu xem đi, khoảng thời gian này cậu còn dậy sớm hơn cả gà, ngủ trễ hơn cả chó nữa, rất dễ làm cho người ta nghi ngờ đấy.” Đương nhiên là Vân Giai đang nói đùa.
Khoảng thời gian này Giang Nhược Kiều bị thiếu ngủ trầm trọng. Cô đang đắp mặt nạ, hạ thấp giọng nói: “Cậu rất muốn biết hả?”
Vân Giai gật đầu như giã tỏi: “Nói đi, cậu nói tớ nghe đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói cho người khác nghe đâu.”
Giang Nhược Kiều: ‘Tin cậu mới lạ.’
Nói cho Vân Giai nghe, cô ấy sẽ nói cho Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh. Tóm lại, mấy người bạn chung phòng họ gần như không có bí mật với nhau.
Đương nhiên cũng chỉ là “gần như” thôi.
Nếu Tư Nghiên ở lại nơi này mãi, cô và Lục Dĩ Thành chắc chắn sẽ nói thật với người thân và bạn bè. Nhưng bây giờ tình trạng của Tư Nghiên khiến người khác không mấy yên tâm, thế nên không cần phải cho người khác biết giữa lúc quan trọng này.
Giang Nhược Kiều ngoắc ngón tay trỏ với Vân Giai.
Cô ấy tới gần.
Cô cố tình nói với Vân Giai bằng chất giọng nũng nịu và uốn éo: “Hết cách rồi. Lục Dĩ Thành nhà tớ cứ muốn xuống bếp mỗi sáng để làm bữa sáng cho tớ cơ. Cậu nhìn nè, anh ấy còn hỏi tớ ngày mai ăn mỳ bò không này. Nếu ăn thì bây giờ anh ấy đi chợ mua thịt bò về rồi hầm ngay.”
Vân Giai: Con mẹ nó…
Phải đánh chết cái con người khoe khoang tình yêu này mới được!
Vân Giai nhìn cô bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Bạn học Giang Nhược Kiều, có thể tớ là chó, một chú chó đáng bị ngược, nhưng cậu làm người ai làm thế?”
Thời gian quả thật là liều thuốc hiệu quả nhất.
Mỗi ngày chào tạm biệt, mỗi ngày đều xem như ngày cuối cùng, hình như cả Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều thản nhiên tiếp nhận sự thật rằng đứa nhỏ này sẽ rời khỏi họ. Lục Tư Nghiên có lẽ cũng phát giác được, thỉnh thoảng sẽ lén hỏi cô: “Mẹ, con phải trở về rồi à?”
Đứa nhỏ hơn năm tuổi này rất thông minh.
Đương nhiên cậu nhóc biết ba mẹ đã trở nên trẻ trung rồi, cũng biết có nhiều điều bất thường. Cậu nhóc nhớ rõ ngày đầu tiên gặp gỡ ba mẹ và tình yêu họ dành cho cậu. Song, trước giờ cậu chưa từng có cảm giác sợ hãi, vì ba mẹ luôn ở bên cạnh mình.
Giang Nhược Kiều gật đầu, lại lắc đầu: “Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng chắc là như vậy.”
Cô khựng lại: “Con có sợ không?”
Lục Tư Nghiên đáp: “Con sợ. Nhưng đằng nào thì con cũng chắc chắn sẽ ở bên cạnh ba mẹ mà.”
Giang Nhược Kiều: “Con nói như vậy làm mẹ hơi ghen tị đấy.”
Cô giơ ngón út để chỉ mức độ: “Chỉ một chút xíu thế này thôi.”
“Vậy nếu con trở về.” Lục Tư Nghiên hỏi: “Mẹ hỏi con đã xảy ra chuyện gì, con có phải nói hết không?”
Giang Nhược Kiều cười: “Đương nhiên phải nói rồi. À quên mất, nếu con trở về thì lúc về Thư Hương Uyển, con chuyển lời giúp mẹ câu này được không?”
“Chuyển lời với ai vậy ạ?” Lục Tư Nghiên hỏi.
“Với ‘mẹ’ nè.”
Lục Tư Nghiên: “?”
Trong cái đầu bé xíu có rất nhiều dấu chấm hỏi: “Chuyển lời cho ‘mẹ’ ư, mẹ muốn nói chuyện với chính mình à?”
Giang Nhược Kiều bật cười rồi ôm lấy cậu nhóc: “Ừ, cũng có thể nói như vậy, nói với bản thân mẹ, con giúp chuyển lời giúp mẹ nhé.”
Lục Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Câu gì vậy ạ?”
“Nói...” Giang Nhược Kiều khựng lại, vẻ mặt dịu dàng: “Nói là…cảm ơn cô ấy.”
Cảm ơn cô ấy đã phấn chấn trở lại.
Cảm ơn cô ấy không gục ngã.
Cảm ơn cô ấy.
Lục Tư Nghiên rời đi vào ngày cuối xuân đầu hè.
Lúc đó, họ đã tạm biệt nhau trước hai tháng nhưng khi ngày ấy thật sự đến, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều vẫn cảm thấy đau đớn như bầu trời sụp đổ.
Lục Dĩ Thành nhìn camera, Lục Tư Nghiên đang ngủ thì tự dưng biến mất. Đêm trước đó, họ cũng đã tạm biệt nhau thật tử tế, anh còn hôn và chúc cậu nhóc ngủ ngon, hai ba con ngủ chung giường. Vậy mà khi Lục Dĩ Thành tỉnh giấc, trên giường chỉ còn một mình anh. Lúc đó, anh cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng vẫn bò dậy, lục tung mọi ngóc ngách trong nhà. Anh không thay đồ ngủ và dép lê, đi