Lúc Giang Nhược Kiều chờ xe ở ven đường, di động chợt rung lên.
Là Tưởng Diên gửi tin nhắn Wechat đến.
Bình tĩnh mà nói, Tưởng Diên đối xử với cô tốt đến mức không thể bắt bẻ điều gì. Bây giờ anh ta đang dạo phố với phụ huynh mà lòng vẫn nghĩ đến cô. Rõ ràng là một không mấy kiên nhẫn nhưng lại rất tinh tế chụp ảnh cửa hàng miễn thuế cho cô, còn săn sóc hỏi cô: [Nhược Kiều, anh cũng không biết em dùng mỹ phẩm dưỡng da nào, em xem em còn thiếu thứ gì không?]
Tay Giang Nhược Kiều siết chặt di động.
Đúng là cạn lời.
Cô cũng không khó tiếp nhận chuyện sau này sẽ chia tay với Tưởng Diên, dù sao họ vẫn còn trẻ mới hai mươi tuổi đầu. Tương lai còn có vô vàn khả năng, cũng sẽ gặp rất nhiều chuyện, chưa biết lúc nào sẽ chia tay đâu.
Yêu đương cũng chỉ có hai kết quả.
Chia tay hoặc kết hôn.
Điều khiến cô khó tiếp nhận là, cô sẽ kết hôn với Lục Dĩ Thành.
Ngày cá tháng tư lấy chuyện này ra để đùa cô còn khinh nữa là. Giang Nhược Kiều cũng hiểu sơ sơ về mấy người bạn cùng phòng của Tưởng Diên. Dù sao Lục Dĩ Thành có thể coi là hotboy của trường đại học A, do tính cách anh hòa nhã, mặc kệ đi đến đâu đều sẽ thu hút sự chú ý. Bởi thế trước khi quen với Tưởng Diên, Giang Nhược Kiều đã biết rất nhiều chuyện có liên quan đến anh.
Giang Nhược Kiều có một người bạn cùng lớp học chung cấp ba với Lục Dĩ Thành ba năm.
Thậm chí, có thể nói hoàn cảnh và xuất thân của Lục Dĩ Thành rất đáng thương.
Nghe nói anh chỉ có một người cô lấy chồng xa, ông nội đã qua đời từ lúc anh còn chưa sinh ra. Khi anh còn nhỏ không biết trong nhà xảy ra chuyện gì mà ba mẹ không còn nữa.
Hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau thì bà nội anh lại qua đời vì ung thư túi mật.
Lục Dĩ Thành rất thông minh cũng nỗ lực hơn ai hết, anh không chỉ thi đậu thủ khoa đại học, mấy năm trước cũng đỗ thủ khoa cấp hai của thành phố.
Cậu học trò cực kỳ giỏi, đi học không những chẳng tốn tiền mà ngược lại còn sẽ kiếm ra tiền. Lục Dĩ Thành chính là điển hình, ba năm cấp ba được miễn toàn bộ học phí, lúc thi đại học càng làm trường học mở mày mở mặt. Ngoài tiền học bổng dành cho tân sinh viên do trường đại học A cung cấp ra, trường cũ của anh cũng thưởng một số tiền.
Giang Kiều Nhược rất khâm phục người kiên cường như vậy.
Nhưng khâm phục là một chuyện, Lục Dĩ Thành cũng không nên xuất hiện trong danh sách suy xét của cô, huống chi là kết hôn?
Sau khi lên xe, lúc này Giang Nhược Kiều mới trả lời tin nhắn của Tưởng Dật: [Em không thiếu, đừng tiêu tiền lung tung.]
Trong lúc rối rắm này, cô vẫn không quên hình tượng cô bạn gái tốt đẹp, thấu tình đạt lý của mình.
Khi Giang Nhược Kiều đến tiệm cơm Tây, Lục Dĩ Thành đã dẫn Lục Tư Nghiên ngồi vào chỗ.
Hiện đang là thời gian dùng bữa nên người trong tiệm cơm Tây cũng khá đông. May là ở đây đều ngăn thành từng ô nhỏ, Lục Dĩ Thành cố ý chọn một vị trí thuận lợi.
Băng ghế dài bên cạnh vẫn chưa có người ngồi, tiệm làm rất tốt công tác đảm bảo sự riêng tư.
Gọi món xong, hai lớn một nhỏ rơi vào bầu không khí im lặng.
Lục Tư Nghiên muốn nhìn Giang Nhược Kiều nhưng lại không dám.
Trước kia cậu nhóc đã biết, trong nhà họ mẹ là lớn nhất, mẹ đứng đầu chuỗi thức ăn.
Nếu mẹ tức giận thì ngay cả ba cũng không dám hé răng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Dĩ Thành đến một nơi như thế này.
Khi nhân viên phục vụ đưa menu lên, anh nói: “Lúc tôi đi vào, tổ trưởng của các anh đã nói có thể dùng suất ăn mua chung.”
Nhân viên phục vụ thu menu lại, khẽ mỉm cười nói: “Có thể ạ, mời anh cho xem mã xác nhận. Đúng rồi, anh cần phải lựa chọn một chút.”
Lục Dĩ Thành cúi đầu nghịch di động, như nhớ ra điều gì đó, anh lại đẩy điện thoại tới chỗ Giang Nhược Kiều: “Cậu xem đi, đây là món chính, cậu ăn sườn hay bò bít tết, cũng chọn luôn đồ uống đi.”
Giang Nhược Kiều cô... vẫn là lần đầu tiên ra ngoài đi ăn với người khác phái, còn sử dụng suất ăn mua chung với anh.
Tất nhiên, cô và bạn thân cùng phòng ra ngoài dùng bữa, chắc chắn cũng sẽ xem suất mua chung trước.
Xong đời!
Giọng điệu của Lục Dĩ Thành còn tự nhiên thế chứ!
Họ có phải là vợ chồng già đâu!
Giang Nhược Kiều nhanh chóng nhìn lướt qua di động của anh, chọn đồ mình muốn ăn, lại ma xui quỷ khiến thế nào đi hỏi một câu: “AA nhé?”*
*Chia đôi.
Đúng rồi, mối quan hệ của họ như vậy đến tiệm cơm Tây đã rất khó tưởng tượng rồi.
Cho dù sau này anh là gì đi nữa thì ít nhất hiện tại, cô không quen thân với anh. Mà đã không thân, lại không phải là đối tượng tìm hiểu, càng chẳng phải bạn trai, ăn bữa cơm dĩ nhiên là phải áp dụng chế độ AA rồi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, lần này giọng điệu trở nên kiên quyết hơn rất nhiều: “AA, cậu mua suất ăn hết bao nhiêu tiền để tôi chuyển cho cậu...”
Lục Dĩ Thành ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Cũng được.”
Hôm nay anh chi tiêu cũng đã vượt quá nhiều so với tiêu chuẩn rồi.
Anh còn đồng ý buổi tối dẫn bạn nhỏ đi ăn Pizza Hut nữa cơ.
Giang Nhược Kiều lấy di động ra, bấm mở điện thoại theo thói quen. Bấy giờ, cô mới phát hiện cô còn chẳng có Wechat của Lục Dĩ Thành.
“Mã nhận tiền.” Giang Nhược Kiều lên tiếng nhắc nhở.
Lục Dĩ Thành không biết sử dụng cái này.
Giang Nhược Kiều: “Mở Wechat ra.”
Lục Dĩ Thành làm theo.
“Tôi...”
“Bấm vào nhận tiền, trượt xuống, đã thấy QR nhận tiền chưa? Mở ra.”
Giang Nhược Kiều chuyển một nửa tiền cho anh.
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Nhận được rồi.”
Lục Tư Nghiên vẫn làm phông nền từ nãy đến giờ, mở miệng nói: “Ba, không phải chứ?”
Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cùng nhìn về phía cậu, cậu nhóc nói: “Ăn bữa cơm mà thôi, còn bắt mẹ phải trả tiền à?”
Lục Dĩ Thành: “...”
Anh bị một đứa nhóc năm tuổi coi thường?
Giang Nhược Kiều nghe thấy cách gọi “mẹ” này mà da đầu tê dại, chỉ ước gì xách túi chạy trối chết.
Trái lại, Lục Dĩ Thành đã quen cậu nhóc gọi là ba, nhưng anh biết cô vẫn chưa quen: “Con còn quản cả việc này cơ à?”
Đang trách anh keo kiệt đúng không?
Nhưng anh có quan hệ gì với Giang Nhược Kiều đâu!
Lục Tư Nghiên thở dài.
Thảo nào trước kia, dì nói ba là đầu gỗ. Ngay cả cậu cũng biết đàn ông nhỏ mọn sẽ rất mất giá.
Giang Nhược Kiều lập tức nói: “Được rồi, được rồi, nói vào chuyện chính đi.” Cô dừng lại một chút: “Lục Dĩ Thành, nói trước mặt thằng bé không sao chứ?”
Lục Dĩ Thành nghiêng đầu liếc nhìn Lục Tư Nghiên: “Nó cũng phải hiểu rõ tình hình, không có gì phải giấu giếm cả.”
Lục Tư Nghiên cũng tỏ vẻ không để bụng, thậm chí cậu nhóc còn chủ động nói: “Con có thể bịt tai lại.”
Cậu nhóc đưa ra yêu cầu rất đúng lúc: “Ba, khi nào ba muốn con bịt lỗ tai lại thì cứ đưa điện thoại cho con.”
Lục Dĩ Thành: “Nằm mơ đi.”
“Đầu tiên, chúng ta cần trao đổi một việc.” Lục Dĩ Thành chắp hai tay đặt lên bàn, ngón tay anh thon dài với các khớp xương rõ ràng, móng tay cũng rất sạch sẽ: “Rất có thể thằng nhóc này là con của chúng ta