Mỗi lần trong đầu hiện lên giả thiết “Đứa trẻ này có thể là con trai tương lai của mình” là tâm tình phức tạp của Giang Nhược Kiều lại trở nên rối bời khi nhìn Lục Tư Nghiên. Cô cũng tự động tách rời cậu nhóc không giống với những đứa trẻ khác.
Cô nhìn đi nhìn lại, đứa trẻ này thật sự rất giống mình và Lục Dĩ Thành.
Nhưng trông nó giống cô nhiều hơn.
Giang Nhược Kiều không biết phải giao tiếp với cậu nhóc này như thế nào. Cô là người sợ phiền, lúc người khác cãi nhau thì chỉ ước gì đường vòng. Đối với nhóc con nghịch ngợm đủ trò thì tránh được bao xa thì tránh.
Nhưng Lục Tư Nghiên là ai chứ? Cậu là ‘hot boy’ của trường mẫu giáo, từ mẹ hiệu trưởng cho đến mấy cô bé trong lớp, ai cũng yêu mến cậu.
Điều quan trọng hơn là cậu đã làm con trai của Giang Nhược Kiều năm năm rồi. Không ai hiểu mẹ rõ hơn cậu được.
Đôi mắt tròn xoe của Lục Tư Nghiên vừa nhìn là hiểu ý của mẹ ngay.
Cậu chủ động tìm đề tài bắt chuyện như tranh công: “Chị có biết làm sao ba biết được số điện thoại của chị không?”
Lần này cậu ngoan ngoãn, không trực tiếp gọi mẹ.
Giang Nhược Kiều nương theo câu hỏi của cậu nhóc: “Sao cậu ấy biết được thế?”
Lục Tư Nghiên lập tức đưa tay vỗ ngực bồm bộp: “Là em đọc ra đó. Em nhớ nằm lòng số điện thoại của cả hai người. Em cũng đọc được cả số căn cước nữa.”
Ba mẹ từng nói, phải nhớ thông tin quan trọng của người nhà.
Như thế lỡ hôm nào bất cẩn đi lạc, cậu cũng sẽ không quên đường về nhà.
Giang Nhược Kiều cười: “Em còn biết được gì nữa?”
Cô bỗng nhận ra đây là cơ hội tốt để tìm hiểu tương lai.
“Em có biết địa chỉ nhà không?”
Lục Tư Nghiên gật đầu, sợ Giang Nhược Kiều không tin, nhanh chóng trả lời: “Phòng 1302, căn mười hai Thư Hương Uyển, đường Cảnh Sơn, phố Kỳ Lân.”
Giang Nhược Kiều:… Không phải là biệt thự.
Cho nên Lục Dĩ Thành tương lai vẫn chưa trở thành tỷ phú.
Cô lấy điện thoại tìm kiếm Thư Hương Uyển, hiện tại mảnh đất đó vẫn chưa có tòa nhà nào như thế.
Nhưng bây giờ có đường Cảnh Sơn.
Nói thế nào nhỉ, đoạn đường này không lý tưởng cho lắm, ga tàu điện ngầm gần đó cũng ít đến đáng thương.
Cách khu vực trung tâm thành phố cũng mười mấy hai mươi cây số.
Có hai khả năng. Một là, tương lai nơi này được khai phá thành mảnh đất vàng. Hai là, cuộc sống sau này của cô và Lục Dĩ Thành cũng không khá giả là bao, chỉ có thể mua căn hộ ở khu vực hẻo lánh này.
Hai khả năng này có xác suất năm mươi năm mươi.
Dù gì tính theo số tuổi của cậu nhóc, thì đó cũng là chuyện của mười năm sau.
Giang Nhược Kiều hoàn toàn vỡ mộng, cô rất mâu thuẫn, thực chất bên trong cô là người tự cao tự đại, nhưng đồng thời, vào giây phút quan trọng cũng đủ sáng suốt. Cho nên, ban đầu tên đạo diễn mập gian xảo đề nghị cô đóng phim truyền hình trên web, cô đã một mực từ chối. Vì cô biết bản thân không có mối quan hệ, cũng không có bối cảnh hay tài nguyên, bước vào giới giải trí đừng nói là ngóc đầu lên, chưa biết chừng tới lúc đó bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Cô biết điều kiện bản thân ra sao, có đọc nhiều quyển Mary Sue thế nào đi nữa cũng chưa từng nằm mơ gả vào hào môn.
Nhưng cô cũng đâu có tệ. Không gả vào nhà cao cửa rộng thì cô gả cho người đàn ông có tiền đồ rộng mở. Giang Nhược Kiều không cảm thấy chuyện này quá khó khăn với mình.
Kết quả, bây giờ lại nói cho cô biết, sau này mình trở thành đôi “vợ chồng nghèo khó” với Lục Dĩ Thành, cả hai cùng nhau phấn đấu giống tất cả các cặp vợ chồng bình thường ở Bắc Kinh, điều này chênh lệch này cũng lớn quá đi!
Giang Nhược Kiều kiên nhẫn hỏi tiếp: “Thế em có biết trong nhà có bao nhiêu phòng không? Em có biết nó lớn cỡ nào không?”
Lục Tư Nghiên: “Cái này thì nói thế nào nhỉ”
Giang Nhược Kiều bình tĩnh lại, dứt khoát đứng dậy ước chừng không gian chung quanh: “Có lớn cỡ này không?”
Lục Tư Nghiên: “Hình như là có.”
Giang Nhược Kiều mới yên tâm, lúc nãy cô lấy ví dụ sơ lược, chắc cũng không chật hẹp.
“Thế trong nhà chúng ta có xe không?” Cô lại hỏi.
Lục Tư Nghiên cố gắng suy nghĩ: “Vẫn chưa ạ. Ba mẹ ra cửa đều dẫn em đi tàu điện ngầm!”
Đúng lúc này, Lục Dĩ Thành trở về, anh thấy hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, trong lòng cũng thấy yên tâm hẳn.
Anh nhìn đồng hồ: “Sắp một giờ rồi, Tư Nghiên có thói quen ngủ trưa, tôi dẫn thằng bé về nghỉ ngơi trước.”
Giang Nhược Kiều mất hết tinh thần: “Ờ.”
Lục Dĩ Thành lại nói: “Đúng rồi, tôi nhận dạy kèm hai học sinh trong kỳ nghỉ hè, buổi sáng một tiếng, buổi chiều một tiếng. Chiều nay trong nhà của học sinh có việc nên không có lớp. Lúc trước, mỗi tuần tôi đều để Tư Nghiên ở nhà xem tivi một mình. Nói thật thì tôi thấy không an toàn cho lắm, nhưng thật sự cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi cũng không muốn phân tâm trong lúc dạy kèm học sinh làm bài tập. Vì vậy, cậu xem thử có thể giúp san sẻ gánh nặng với tôi một chút được không?”
Giang Nhược Kiều: “…”
Cô cũng rất khó xử: “Thật ra bây giờ tôi về trường sớm như vậy cũng vì có công việc.”
Thấy Lục Dĩ Thành không nói nữa, Giang Nhược Kiều cũng không định trốn tránh.
Nếu cô thật sự muốn tránh, lúc nãy cô đã lắc đầu nguầy nguậy, chẳng nghe anh nói rồi.
“Nhưng chúng ta có thể đối chiếu thời gian một chút.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi không thể chắc chắn thời gian quay chụp, nếu khoảng thời gian đó cậu ra ngoài, đúng lúc tôi có thời gian thì có thể trông thằng bé.”
Cô cũng chẳng phải người không nói lý lẽ.
Hơn nữa, nếu đứa trẻ thật sự có quan hệ huyết thống với mình, cô muốn trốn cũng không thoát được.
Hình như trời sinh cô đã có thói quen như vậy, lúc xảy ra chuyện, cô cứ muốn đưa ra quyết định có lợi nhất cho mình. Chẳng hạn như bây giờ, lẽ nào là do bản năng làm mẹ ư? Thật kỳ lạ, cô cũng chưa từng làm mẹ nên sẽ không tồn tại bản năng gì đó. Cô thương đứa nhỏ này không? Cô càng thương bản thân hơn.
Có vẻ như mặc kệ không hỏi han tạm thời là quyết định tốt nhất đối với cô lúc này.
Thực tế thì sao? Liệu ngày nào cô cũng lo Lục Dĩ Thành sẽ làm ầm chuyện này lên khiến ai ai cũng biết không?
Bây giờ liều mạng muốn đùn đẩy trách nhiệm chỉ khiến Lục Dĩ Thành cảm thấy con người của cô rất tồi tệ. Nhỡ sau này xảy ra chuyện gì, họ còn có thể bàn bạc với nhau được không? Lúc cần, anh có bằng lòng phối hợp với cô không? Tất nhiên là không thể rồi.
Giang Nhược Kiều cũng nhìn ra suy nghĩ của Lục Dĩ Thành, anh chính là muốn cả hai cùng gánh vác.
Trông anh có vẻ hòa nhã, thân thiện, lại rất hiền lành, nhưng cô cũng không dám quên anh mới là chàng trai hai mươi tuổi đầu, ép anh cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho cô cả, đúng không?
Lục Dĩ Thành thấy Giang Nhược Kiều thấu tình đạt lý như vậy, trong thoáng chốc, mặt mày lập tức giãn ra.
Kết quả bây giờ vẫn tốt hơn so với dự tính của anh.
Anh thấy cô rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện có vẻ hoang đường này, cô còn thản nhiên chấp nhận yêu cầu của anh. Nếu người này không phải bạn gái của Tưởng Diên, Lục Dĩ Thành thật sự sẽ chấp nhận chuyện tương lai mình thích cô.
“Được.” Lục Dĩ Thành rất hài lòng với buổi trò chuyện ngày hôm nay.
Lục Tư Nghiên cũng cảm thấy tâm trạng của ba cũng không tệ.
Nhưng cậu nhóc vẫn còn chuyện muốn hỏi: “Lúc nào thì con có thể gọi mẹ ạ?”
Lục Dĩ Thành: “Đừng ép mẹ con.”
Ép cô nóng vội thì cũng có ích lợi gì cho anh đâu?
Đối với anh mà nói, Giang Nhược Kiều chính là đối tượng san sẻ rủi ro của anh.
Anh chỉ muốn giữ lấy cô.
Giang Nhược Kiều đưa mắt tiễn hai ba con lái xe máy điện rời đi, bấy giờ cô mới để lộ cảm xúc chân thật.
Mẹ nó!
Kiếp trước cô đã gây nên tội ác tày trời gì à mà lại khiến cô gặp phải chuyện như vậy chứ?
Điều mà Giang Nhược Kiều lo lắng là sao tương lai cô lại đến nông nỗi này?
Cuộc sống quá đỗi bình thường.
Năm hai mươi tuổi, cô luôn có mục tiêu rõ ràng đối với tương lai của mình. Bất kể là có kết hôn hay không, cô đều sẽ cố gắng trở thành… kiểu người như chủ cửa hàng, có nhan sắc, có tiền bạc và vui vẻ. Điều này đối với cô mà nói, vốn không phải là mục tiêu quá xa vời. Dẫu sao lý lịch của cô cũng không tầm thường, tuy nói bây giờ ra đường có có thể vợt một đống sinh