Nghe lời Từ Tuấn Vỹ nói, Mạc Nhiên Nhiên chết sững tại chổ, còn mẹ cô như sét đánh ngang tai, bà luôn tin lời Từ Tuấn Vỹ nói bởi trước nay anh luôn có gì nói nấy, ngay cả chuyện Mạc Nhiên Nhiên giấu bạn trai bên ngoài anh cũng thành thật nói cho bà biết.
"Mạc Nhiên Nhiên!" Mẹ cô gằn giọng, hai mắt trừng trừng giận dữ, những ngón tay bấu chặt chuẩn bị hành hình đứa con gái hư trước mặt.
"Từ Tuấn Vỹ!" Mạc Nhiên Nhiên tức giận quát lớn, cơn lửa phẫn nộ đã bốc lên tận đỉnh đầu.
Từ Tuấn Vỹ thong thả nở nụ cười, không nhanh không chậm lên tiếng dập tắt cơn giận của hai mẹ con Mạc Nhiên Nhiên trong tíc tắc: "Nhưng đó chỉ là do Nhiên Nhiên ảo tưởng, dì cũng biết IQ và EQ cô ấy có hạn mà"
Lời nói của Từ Tuấn Vỹ có tác động cực kỳ lớn đối với mẹ Mạc Nhiên Nhiên, bà lập tức thu cơn giận chợt nhận ra lý lẽ thực tế: "Đúng rồi nhỉ, vừa ngu vừa xấu thì đòi qua đường với ai được"
Giận chồng thêm giận, Mạc Nhiên Nhiên tức đến không nói nên lời, từng nhịp thở mang theo sự hậm hực muốn bóp nát Từ Tuấn Vỹ ra ngay tức khắc. Mỗi lần anh mang đến chút gì đó ngọt ngào thì y như rằng đã thủ sẵn một cơn sóng phía sau đánh thẳng vào cô.
Kết thúc bữa trưa Mạc Nhiên Nhiên về phòng, chuyện cô đã xin được với bố đến công ty ông làm việc vẫn chưa nói với Từ Tuấn Vỹ, mục đích của cô là kiếm thêm một ít tiền để phụ giúp việc anh mở công ty, biết rằng chẳng đáng là bao nhưng có vẫn còn hơn không, không giúp nhiều cũng sẽ giúp được ít.
Mạc Nhiên Nhiên ôm laptop nằm sấp trên giường xem sơ qua những nội dung làm việc sắp tới được bố cô gửi trước.
Vài phút sau Từ Tuấn Vỹ từ cửa chính phòng cô đi vào, thuận tay khóa luôn chốt cửa rồi ung dung đi đến giường nằm lên. Mạc Nhiên Nhiên nhăn mặt nhìn người con trai không có chút lòng tự trọng nằm nhắm mắt ngủ bên cạnh, nhớ lại lúc ăn thì chỉ muốn đạp anh một cái cho rơi xuống sàn.
Nghĩ rồi thôi, Mạc Nhiên Nhiên quay lại công việc trên màn hình máy tính, Từ Tuấn Vỹ bỗng xoay người qua gác tay ngang trên lưng cô, buồn ngủ dặn dò: "Hai giờ gọi anh dậy, anh có hẹn làm dự án"
"Ừm, em biết rồi" Mạc Nhiên Nhiên liếc nhìn Từ Tuấn Vỹ một cái, đêm qua Từ Tuấn Vỹ thức làm việc đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, tưởng tượng những ngày sau này của anh đều phải vùi mình trong bận rộn, trong lòng cô liền dâng lên cảm giác xót xa.
Đúng hai giờ Mạc Nhiên Nhiên lay Từ Tuấn Vỹ dậy, anh uể oải xoay người bỗng nhiên ôm gáy kéo đầu cô sát xuống hôn lên. Mạc Nhiên Nhiên tay chân quơ loạn xạ chạm được vào eo Từ Tuấn Vỹ liền nhéo một cái mạnh, anh lập tức buông cô ra hét lên đau đớn.
Mạc Nhiên Nhiên lấy gối trước mặt ném vào người Từ Tuấn Vỹ, tức giận mắng: "Lưu manh!"
Từ Tuấn Vỹ không phản kích, vùi mặt xuống gối lười biếng đáp: "Anh chỉ làm chuyện lưu manh nên làm"
Mạc Nhiên Nhiên cạn lời nhìn Từ Tuấn Vỹ, trong đời cô làm gì có hoàng tử phong lưu khí chất cao sang vời vợi, thực chất chỉ có một con sói cạnh nhà rình rập ngày đêm chờ cơ hội nuốt chửng lấy cô.
Từ Tuấn Vỹ ra ngoài từ hai giờ trưa đến bảy giờ tối vẫn chưa trở về, Mạc Nhiên Nhiên lo lắng gọi điện liên tục anh lại không bắt máy, cô chỉ sợ anh bận quên ăn hoặc có chuyện gì đó trục trặc với dự án khiến anh đang khổ sở