Ngày đầu tiên đến công ty bố làm việc, tâm trí của Mạc Nhiên Nhiên luôn đặt ở chổ Từ Tuấn Vỹ, cô luôn lo lắng không biết anh đang làm gì, liệu có đang vất vả hay không.
Mạc Nhiên Nhiên chuyên ngành ngoại ngữ, công việc ở phòng nhân sự không quá khó khăn hay bận rộn đối với cô, cũng chính vì điều đó khiến Mạc Nhiên Nhiên không thể không nghĩ ngợi đủ thứ khi có thời gian rảnh rỗi.
Từ công ty của Mạc Nhiên Nhiên làm việc sang chổ Từ Tuấn Vỹ chỉ mất mười phút, tranh thủ một tiếng rưỡi nghỉ trưa liền bắt taxi qua bên anh.
Đến tòa cao ốc, vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào phát ra từ văn phòng công ty của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên cẩn trọng bước đến gần phát hiện anh đang cùng mọi người ăn trưa, trong nhóm anh bỗng xuất hiện một cô gái lạ mặt.
"Nhiên Nhiên, là cậu thật sao? Lúc nãy bên dưới mình còn tưởng nhìn nhầm"
Mạc Nhiên Nhiên giật mình xoay đầu nhìn, một chàng trai mặc sơ mi đã bỏ áo ra ngoài, dưới vạt áo vẫn còn vết nhăn, người này được gọi là Công Tôn thiếu gia, bình thường rất ra dáng công tử, mới một buổi sáng đã trút bỏ vẻ ngoài cao sang.
Thấy trên tay Công Tôn cầm những túi giấy đựng cafe, đoán anh mới mua nước về, Mạc Nhiên Nhiên cười ngại ngùng đáp: "Phải"
"Vào trong đi, lúc nãy Tuấn Vỹ bị thương đó"
Nghe đến Từ Tuấn Vỹ có chuyện, Mạc Nhiên Nhiên lập tức bước nhanh vào trong trước sự ngỡ ngàng của những người có mặt. Cô cười gượng gạo chào hỏi đi thẳng đến chổ anh.
Từ Tuấn Vỹ ngạc nhiên dõi theo Mạc Nhiên Nhiên, tay gom đống giấy bên cạnh vứt sang chổ khác dọn chổ cho cô: "Sao em đến đây?"
"Em lo cho anh" Mạc Nhiên Nhiên mặt nhăn mày nhó không an tâm, vừa nói vừa nhấc tay Từ Tuấn Vỹ lên kiểm tra.
Những người chứng kiến giả vờ không nghe không thấy, an phận ăn cơm trưa của mình.
Trên gần khuỷu tay của Từ Tuấn Vỹ bị trầy một đường dài, máu chỉ vừa đông lại, Mạc Nhiên Nhiên nhìn thấy vô cùng đau lòng, thêm tâm trạng không tốt vì lo cho anh mà bật khóc trong im lặng.
Mạc Nhiên Nhiên bỗng khóc không có dự báo trước, Từ Tuấn Vỹ bối rối lẫn hoảng loạn không biết làm gì, tay chân cũng cuống cuồng lên: "Em sao vậy? Sao lại khóc? Nói anh nghe?"
Hỏi thế nào Mạc Nhiên Nhiên cũng không trả lời, Từ Tuấn Vỹ mất kiên nhẫn ôm cô đứng lên vào phòng làm việc riêng. Trong phòng chỉ mới đặt mỗi chiếc bàn làm việc dài một mét sáu ở ngay giữa gian phòng gần sát bên cửa sổ nhìn ra dòng sông của thành phố.
Vào trong phòng, Từ Tuấn Vỹ kéo Mạc Nhiên Nhiên đến gần nhấc cô ngồi lên bàn, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì rồi? Ở công ty có người ức hiếp em sao?"
Mạc Nhiên Nhiên lắc đầu phủ nhận, vươn tay ôm lấy Từ Tuấn Vỹ, ngã đầu vào vai anh đưa ra yêu cầu: "Hứa với em đừng để bản thân bị thương nữa có được không?"
Bấy nhiêu thôi Từ Tuấn Vỹ đã nhận ra lý do Mạc Nhiên Nhiên khóc không phải cô gặp chuyện mà vì lo cho anh. Từ Tuấn Vỹ vuốt đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: "Anh chỉ bất cẩn"
"Em không cho anh bất cẩn" Mạc Nhiên Nhiên tức giận cao giọng, ôm siết lấy anh không muốn buông.
"Được, anh sẽ không để bản thân bị thương nữa" Từ Tuấn Vỹ vỗ nhè nhẹ trên