Qua một lúc tâm trạng bình ổn lại, Mạc Nhiên Nhiên mới nhận ra tư thế hiện tại của cô và Từ Tuấn Vỹ dường như không hay cho lắm, cô ngồi ở mép bàn, trên người mặc váy công sở, anh lại đứng giữa hai chân cô khiến chân váy bị kéo lên một đoạn.
Nhận thức được mùi vị nguy hiểm, Mạc Nhiên Nhiên vội đẩy Từ Tuấn Vỹ ra để khép chân lại, bối rối vờ chuyển sự chú ý của anh qua chuyện khác: "Anh ăn trưa chưa?"
"Vừa mới bắt đầu thì em đến"
"Vậy... em... em định nói gì nhỉ?" Mạc Nhiên Nhiên đầu óc vẫn còn mông lung, nghiêm túc ngẫm nghĩ việc cần làm.
Khóe môi Từ Tuấn Vỹ cong lên cao, ánh mắt nhìn thấu được nội tâm của Mạc Nhiên Nhiên hơn chính cô.
"Chúng ta ra ngoài ăn trưa"
"Hả? Được"
Từ Tuấn Vỹ ôm ngang eo Mạc Nhiên Nhiên nhấc cô đặt xuống sàn, bỗng nhiên nhớ ra liền hỏi: "Sao em biết anh bị thương?"
"Là Công Tôn nói" Mạc Nhiên Nhiên thành thật khai báo sự thật, cô không hề biết đối với những thanh niên bên ngoài kia Từ Tuấn Vỹ đáng sợ đến thế nào.
"Đi ăn" Từ Tuấn Vỹ mỉm cười xoa đầu Mạc Nhiên Nhiên cùng đi ra ngoài.
Nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên từ trong đi ra, nụ cười của Công Tôn trở nên khổ sở khi bắt gặp biểu cảm tỏa sát khí dày đặc của Từ Tuấn Vỹ.
Sau khi ngồi xuống cùng mọi người, Từ Tuấn Vỹ cầm phần cơm của mình lên, gắp kèm thêm một miếng thịt kho cải chua vừa đút cho Mạc Nhiên Nhiên vừa nói: "Đại Lân, lát nữa đi mua kim chỉ về đây"
Không khí dâng lên sự lạnh lẽo, Bụng To, Sách Mục cùng Đại Lân đồng loạt nhìn về Công Tôn với vẻ mặt đồng cảm, mọi chuyện đều hoàn toàn nằm trong dự đoán của cả bốn người.
"Mua kim chỉ? Anh cần vá đồ gì à?" Mạc Nhiên Nhiên ngây ngô hỏi, còn có ý định vá giúp Từ Tuấn Vỹ.
"Không, anh mua để trấn yêu thôi" Từ Tuấn Vỹ điềm thản lên tiếng phủ nhận, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ được anh đang ám chỉ điều gì.
Để tự cứu lấy bản thân thoát khỏi bàn tay đáng sợ của Từ Tuấn Vỹ, Công Tôn không chút lưỡng lự lấy Mạc Nhiên Nhiên làm chổ chắn: "Nhiên Nhiên, hay chiều nay cậu ở lại đây đi"
"Có việc cần mình làm sao?"
"Phải, cậu mà đi là xảy ra án mạng" Công Tôn gật mạnh đầu, biểu cảm như sắp khóc đến nơi, trong lòng lẩm bẩm cầu xin Mạc Nhiên Nhiên hiểu được ý của anh.
Trước khi để Mạc Nhiên Nhiên biết mọi chuyện, Từ Tuấn Vỹ nhanh chóng phân dời suy nghĩ của cô: "Chiều nay có cần anh sang đón không?"
"Không cần đâu" Mạc Nhiên Nhiên lắc đầu từ chối, không muốn anh vất vả chạy qua chạy lại: "Em về với bố là được rồi"
Công cuộc đào thoát của Công Tôn thất bại trong phòng một nốt nhạc, anh nhất thời quên rằng Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên cùng một phe, còn anh chỉ đơn giản là kẻ đáng thương làm việc tốt cũng tự động trở thành gây tội.
Sau khi Từ Tuấn Vỹ tiễn Mạc Nhiên Nhiên xuống dưới đón taxi, anh quay trở lại với thái độ vô cảm.
Công Tôn sợ hãi ngồi yên vị ở ghế chờ đợi hình phạt từ Từ Tuấn Vỹ, ba chàng trai còn lại đứng yên một bên mặc niệm cầu mong bình yên đến với Công Tôn.
"Tao... tao đâu ngờ Nhiên Nhiên sẽ trở nên như vậy"
Từ Tuấn Vỹ đặt tay lên vai Công Tôn siết chặt, lạnh mặt chậm rãi lên tiếng đe dọa: "Tao đã từng nói, tao không quan tâm ai gây sự với tao, nhưng khiến Nhiên Nhiên khóc, tao nhất định chôn kẻ đó"
"Tao thật sự không cố ý" Công Tôn căng thẳng nuốt nước bọt vội lên tiếng biện minh.
Bỏ ngoài tai lời giải thích vô nghĩa, Từ Tuấn Vỹ siết chặt tay thành nắm đấm vung thẳng đến mặt Công Tôn, chỉ cách vài milimet mắt phải của Công Tôn