"Từ... Tuấn... Vỹ..." Mạc Nhiên Nhiên gắt ngủ cằn nhằn tên lưu manh mới sáng ra đã lật úp cô giải phóng năng lượng dư thừa của anh.
Qua một lúc, Mạc Nhiên Nhiên mơ màng tỉnh, vội vàng bật dậy kiểm tra đồng hồ đã tám giờ, cô phóng như bay xuống giường vào toilet, lúc chân chạm mặt sàn không có sức thêm trọng lực cơ thể dồn khiến cô ngã khuỵu luôn ra sàn. Mạc Nhiên Nhiên giận dữ thầm rủa Từ Tuấn Vỹ trong bụng, anh lúc nào cũng cho mình là nạn nhân, tàn cuộc vui người lãnh hậu quả lại là cô.
Chật vật mãi mới sửa soạn xong xuôi, Mạc Nhiên Nhiên chạy xuống nhà ăn vội vài miếng bánh mì mềm rồi đón taxi đến công ty.
Đến giờ nghỉ trưa Mạc Nhiên Nhiên gục đầu xuống bàn nằm ngủ, cả buổi sáng của cô tưởng chừng đã không gồng nổi.
Điện thoại Mạc Nhiên Nhiên luôn bật chế độ im lặng trong giờ làm để trên chồng tại liệu, do ngủ quên mà không hay biết Từ Tuấn Vỹ gọi điện đến.
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên"
Vai Mạc Nhiên Nhiên bị lay liên tục, cô mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp đang gọi.
"Có người tìm em dưới quầy lễ tân"
Mạc Nhiên Nhiên dần tỉnh táo đôi chút, dường như đoán ra được là ai, sau khi nói lời cảm ơn với đồng nghiệp, cô tìm điện thoại mở lên phát hiện có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ của Từ Tuấn Vỹ. Mạc Nhiên Nhiên đứng dậy đi xuống dưới sảnh, bước chân lảo đảo không vững như người bị bệnh.
Bước xuống thang cuốn, Mạc Nhiên Nhiên từ xa đã phát hiện ra Từ Tuấn Vỹ đứng chờ ở khu vực dành cho khách, đến gần liền thấy anh mặt nặng mày nhẹ cau có.
"Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc sao không bắt máy?"
"Em ngủ quên" Giọng Mạc Nhiên Nhiên ỉu xìu, không có tâm trạng tranh chấp ai đúng ai sai với anh.
Dáng vẻ Mạc Nhiên Nhiên bơ phờ thiếu sức sống, Từ Tuấn Vỹ vừa bước đến định ôm lấy thì cô đã nhanh hơn đẩy anh ra, nghiêm trọng thì thầm: "Anh làm gì vậy? Nhỡ có người thấy rồi nói cho bố em biết thì sao?"
Không nói lời nào nữa Từ Tuấn Vỹ quay lưng bỏ đi, Mạc Nhiên Nhiên hoang mang đến tỉnh ngủ vội đuổi theo sau anh ra ngoài.
Từ Tuấn Vỹ lên xe đậu trong chổ đổ xe phía trước công ty, Mạc Nhiên Nhiên cũng lên xe, khó hiểu vì thái độ của anh vừa rồi: "Anh... sao bỗng nhiên lại giận chứ?"
Ánh mắt Từ Tuấn Vỹ nhìn thẳng phía trước, sắc mặt vô cùng khó coi, cáu gắt thẳng thắn chỉ trích Mạc Nhiên Nhiên: "Anh là bạn trai em, anh quan tâm ở nơi công cộng em sợ bị phát hiện, nếu em sợ người khác biết vậy từ đầu cứ làm tình nhân lén lút là được rồi"
Mạc Nhiên Nhiên hoàn toàn bất lực trước lý lẽ của Từ Tuấn Vỹ, lý do cô đã từng nói rất rõ nhưng anh vẫn không chịu hiểu cho cô.
"Tùy anh"
Nói rồi Mạc Nhiên Nhiên đẩy cửa xuống xe, trong lòng một mảng băng giá chẳng cách nào sưởi ấm được. Ngay cả Từ Tuấn Vỹ cũng chẳng hề đuổi theo cô, xem ra khi người ta đã có thứ mình muốn trong tay dễ dàng thì thứ đó liền trở nên vô dụng.
Cả một buổi chiều của Mạc Nhiên Nhiên vùi đầu trong dự án quảng cáo mới, đến lúc có thời gian nghỉ ngơi đã qua bảy giờ tối, kiểm tra điện thoại cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào từ Từ Tuấn Vỹ. Mạc Nhiên Nhiên biết những gì cô đang làm là hành động ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, nhưng anh còn đang cực khổ lập nghiệp, nếu bị mẹ cô lấy hôn nhân ra làm áp lực thì anh chắc chắn sẽ bế tắc.
Nghĩ đến việc Từ Tuấn Vỹ ngày đêm giam mình trong đống công việc chồng chất, Mạc Nhiên Nhiên không thể cầm lòng, cũng chẳng thể nào tiếp tục giận