Cảnh Tiểu Lang chớp mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Vô Tà đang chơi đùa trên giường. Cô run run đưa cánh tay, muốn chạm vào tiểu tử, nhưng đáy lòng lại có vẻ chột dạ. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa tin được, Kim Mao lại là con gái của cô.
Dù chị Trấp Thủy đã nói cô đã quên đi vài chuyện, còn bảo việc đó cũng không quan trọng. Nhưng trong đầu Cảnh Tiểu Lang lại loáng thoáng cảm thấy chuyện cô đã quên đi rất là quan trọng.
"Mẹ~"
Tiểu Vô Tà ngẩng đầu hướng Cảnh Tiểu Lang cười nói, cạnh bên khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền ngọt lịm.
Lỗ tai ngắn củn xù lông, cái đuôi dài thật to. Không sai, dáng dấp giống y mình khi còn bé nha.
"Cái đó..... Kim Mao..."
"À không... Vô Tà."
Cảnh Tiểu Lang ý thức được mình đã nói bậy, đầu lưỡi cũng đông cứng, nhẹ nhàng nói.
"Mẹ?"
Tiểu Vô Tà nghiêng đầu, nghi ngờ gọi tiếng mẹ.
"Em thật đúng là con gái của chị?"
"Bảo bảo của chị ư?"
Cảnh Tiểu Lang vẫn cảm thấy tất cả những chuyện này có chút ảo mộng, cảm giác ngủ một giấc tỉnh lại vợ con cũng đều đã có.
Con gái nhìn qua cũng sắp bốn năm tuổi rồi...
"Mẹ, mình cùng chơi đùa nhé!"
Tiểu Vô Tà trèo lên đùi Cảnh Tiểu lang, bàn tay nhỏ bé lôi kéo quần áo cô, kéo rồi lại kéo.
"Được..."
Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác trả lời, nhưng cũng không có động tác khác.
"Tiểu Lang Lang?"
Nạp Lan Chỉ Thủy tiến vào, nhìn thấy chính là bộ dạng như vậy, toàn bộ thân người Tiểu Vô Tà treo trên người Cảnh Tiểu Lang, còn vẻ mặt Cảnh Tiểu Lang có chút đờ đẫn.
"Chị Trấp Thủy!"
Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy tới, Cảnh Tiểu Lang lập tức đứng dậy, không chờ một giây, tiểu tử xém chút từ trên cổ cô té xuống.
"Cẩn thận!"
Nạp Lan Chỉ Thủy phản ứng, nhanh chóng tiến lên ôm lấy tiểu tử, Tiểu Vô Tà dường như cũng không ý thức được "nguy cơ" vừa rồi, còn haha cười chủ động choàng lên cổ Nạp Lan Chỉ Thủy, trong ngực cọ qua cọ lại, còn dùng cái miệng dính đầy nước miếng hôn lên gương mặt cô.
"Em xin lỗi..."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, vặn vẹo ngón tay, bất an nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy với tiểu tử.
"Tiểu Lang Lang, nàng có sao không?"
Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử lên, rồi cầm tay cô, phát hiện lòng bàn tay Cảnh Tiểu Lang lạnh như băng.
"Chị Trấp Thủy... em xin lỗi..... em xém chút đã làm ngã bảo bảo."
Cảnh Tiểu Lang cắn môi, nước mắt vờn trong hốc mắt.
"Tiểu Lang Lang, không sao đâu!"
"Nàng xem bảo bảo vẫn nguyên vẹn ở chỗ này mà."
"Có đúng không, bảo bảo~"
Nạp Lan Chỉ Thủy nắm lấy bàn tay nhỏ bé thả vào tay Cảnh Tiểu Lang, tiểu tử thì hướng cô nở nụ cười.
"Mẹ~"
Vô Tà há miệng cười, muốn đưa tay sờ gương mặt cô.
"Chị Trấp Thủy, nó thật sự là bảo bảo của chúng ta ư?"
Cảnh Tiểu Lang lần nữa không xác định hỏi.
"Đương nhiên là phải, ngốc nghếch!"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm lấy bả vai cô, ba người rúc vào nhau.
"Tiểu ngốc nghếch~ nó thật sự là bảo bảo của chúng ta~"
"Là hài tử nàng đã trăm cay nghìn đắng hạ sinh cho ta."
"Nhưng mà một chút em cũng không nhớ..."
Cảnh Tiểu Lang còn chưa nói xong, Nạp Lan Chỉ Thủy đã hôn cô.
"Ưhm....."
Con mắt Cảnh Tiểu Lang mở thật to.
"Tiểu ngốc nghếch~ nàng chỉ cần biết ba người chúng ta là một gia đình là được~"
"Dạ....."
Nhìn vào mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang cảm thấy cơ thể và cả linh hồn mình dường như đều bị hút vào.
Chị Trấp Thủy đẹp như vậy, ôn nhu như vậy chỉ thuộc về một mình mình, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
"Khụ, khụ."
Ngoài cửa, Nguyệt hắng giọng, lộ ra nét mặt xin lỗi.
"Xin lỗi đã quấy rầy một nhà ba người các cậu đoàn tụ~"
"Chị tai nhọn?"
Cảnh Tiểu Lang lập tức chạy tới như làn gió, hướng về phía Nguyệt bên trái bóp một cái bên phải sờ một cái.
"Chị tai nhọn, em rất nhớ chị."
Cảnh Tiểu Lang chớp đôi mắt to.
"Khụ..... tôi cũng không muốn bị ai đó dùng vô tà kiếm xuyên lủng bụng luôn đâu..."
Nguyệt hướng Nạp Lan Chỉ Thủy cười khan hai tiếng.
"Không sao."
Nạp Lan Chỉ Thủy hào phóng nói, nhưng sự thật thì trong lòng vẫn hơi có vướng mắc chút xíu.
"Hôm nay tôi tới là muốn từ biệt các cậu, có thể tôi cần phải đi xa một chuyến." Nạp Lan Chỉ Thủy nhướng mi bước tới.
"Ngươi muốn rời đi?"
"Ừ." Nguyệt gật đầu.
"Nhìn thấy kết cục bây giờ của hai cậu tôi rất hài lòng, cũng là thời điểm mà tôi phải rời đi." Nguyệt thương cảm nói.
"Lưu lại không tốt hơn sao?"
"Huống hồ ta thấy Tiểu Lang Lang cũng hy vọng ngươi lưu lại."
"Cảm ơn." Nguyệt gật đầu.
"Nhưng tôi thật sự phải mau chóng rời khỏi, tôi có chuyện phải..."
"Là chuyện gì?" Sắc mặt Giản Niên âm trầm đi tới.
"Vậy cứ vậy đi nha."
Nguyệt hướng Nạp Lan Chỉ Thủy và Cảnh Tiểu Lang phất tay, chuẩn bị lướt qua người Giản Niên, lại bị cô ấy kéo tay lại.
"Cô ra đây với tôi!" Không cho cô đường sống từ chối, Giản Niên cường ngạnh kéo cô rời đi.
"Chị Trấp Thủy, có thể để chị tai nhọn đừng đi được không?"
Cảnh Tiểu Lang cầu khẩn nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Hì~ đừng lo, có người sẽ giúp chúng ta lưu cô ấy lại."
"Ngao ô~~!" Tiểu tử trong ngực đột nhiên kêu lên.
"Bảo bảo?"
Lần này Cảnh Tiểu Lang khẩn trương tiến lên ân cần hỏi.
"Con đói bụng~"
Tiểu tử há miệng, lộ ra hai cái răng nhọn bé xíu, hướng cả hai toét miệng cười.
"Cái đó là phải đút sữa cho nó phải không?" Cảnh Tiểu Lang yếu ớt hỏi.
"Đương nhiên không phải!" Nạp Lan Chỉ Thủy lúc này rống lên.
"Ô~ chị Trấp Thủy, chị thật hung dữ......" Cảnh Tiểu Lang che mặt.
"Ngoan nghe lời~ ta không phải hung dữ với nàng."
"Bảo bảo đã lớn rồi, không cần phải bú sữa mẹ."
Nói xong, lại hướng tiểu tử làm cái nháy mắt, vốn tiểu tử còn muốn nói bú sữa mẹ, nhưng khi thấy trong mắt mẹ mình lộ ra hung quang, lập tức bị dọa sợ yếm tiếng, nghiêng đầu trốn vào ngực Cảnh Tiểu Lang.
"Xem kìa, bảo bảo cũng ngượng ngùng~"
Nạp Lan Chỉ Thủy nói đường hoàng, nhưng Cảnh Tiểu Lang luôn cảm thấy là lạ, bởi vì thân người bảo bảo thỉnh thoảng như thể đang run rẩy.
Bên kia, Giản Niên kéo Nguyệt về phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa. Xoay người, khoanh tay dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm cô.
"Cùng tôi về Shura giới, làm vương hậu của tôi."
"Cái....."
Vốn tưởng rằng Giản Niên là muốn cưỡng ép mình lưu lại, không ngờ