Giản Niên hít mũi, một mình nằm trên sô pha trong phòng khách.
"Gặp quỷ!"
Cô dùng sức gõ lên sô pha, tâm trạng ảo não buồn chán.
Phải nói cô cũng không phải là một người đan xen tình cảm vào công việc, cô là một người có lý trí, vui mừng không hiện lên nét mặt. Chẳng qua vừa rồi, thời điểm cần cô lý trí nhất, thì lại con mẹ nó gặp quỷ chạy đâu mất rồi.
"Cái cô đáng chết đó! !" Giản Niên dứt khoát bật dậy, tự lẩm bẩm.
"Thích thì hãy đuổi theo~" Nạp Lan Chỉ Thủy đưa cho cô ly nước, tỏ ý cô tỉnh táo lại.
"Cảm ơn." Giản Niên bày ra bộ mặt thối, nhàn nhạt nói.
"Thật ra tình cảm tôi đối với cô ấy..... tôi cũng..." Giản Niên gãi đầu.
"Cô thích cô ấy không?"
"Tôi..." Giản Niên trầm ngâm một tiếng, bĩu môi.
"Thôi." Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ đầu vai cô, từ bên người cô lướt qua.
"Nạp Lan." Giản Niên gọi cô lại.
"Ừ?"
"Tôi không biết liệu mình có phải đã yêu cô ấy rồi, nhưng khi cô ấy không có ở đây.... tôi thấy có chút nhớ cô ấy."
Thanh âm Giản Niên ngày càng thấp, cuối cùng vô lực rũ đầu xuống.
"Giản Niên, nếu sau này cô ấy vĩnh viễn biến mất, cô sẽ còn muốn cô ấy không?"
"Hả?!" Giản Niên sợ hãi nhìn cô.
"Tôi nói là thời gian của cô ấy có thể không còn nhiều nữa rồi." Suy nghĩ một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn là nói chân tướng mọi việc.
"Cô có ý gì?" Giản Niên đến trước mặt cô.
"Mấy ngàn năm trước, cô ấy đã chết trên thiên giới..."
Trên con đường, một chiếc Porsche màu bạc lao đi điên cuồng.
Hai tay Giản Niên cầm tay lái thật chặt, bên tai quanh quẩn lời của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Cô ấy hiện nay chỉ còn là một cô hồn dã quỷ không chốn dung thân, không có bất kỳ nơi nào có thể dung nạp cô ấy."
"Vốn chúng ta là thập tứ tinh diệu liền đã là một sự tồn tại không thể có luân hồi."
"Sỡ dĩ cô ấy có thể tồn tại đến ngày hôm nay, một mặt là nhờ tác dụng của kim đan, để có thể duy trì hình hài hiện tại. Còn một nguyên nhân khác, đó là cô ấy đã giao dịch với Xích Đế."
"Nội dung cuộc giao dịch chỉ cần ngày sau cô ấy giúp được tôi và Tiểu Lang Lang đoàn tụ với nhau, thì linh hồn cô ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về Xích Đế, trở thành binh lính thuộc hạ bù nhìn dưới tay nàng ta."
"Vậy nên thời gian ở nhân gian của cô ấy đã không còn lại bao nhiêu..."
"Cái cô đần độn! !"
"Cô ấy sao có thể ngốc đến vậy! !" Giản Niên vừa lái xe, trong miệng không cam tâm mắng.
Chẳng qua trong lòng ngày càng sốt ruột, cô ngốc đợi tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô về Shura giới làm vương hậu của tôi.
Không có! Không có! Nơi nào cũng không thấy bóng dáng của Nguyệt! Giản Niên dừng xe ven đường, dứt khoát xuống xe đi tìm. Căn cứ vào tình báo, Nguyệt hẳn đang ở phụ cận nơi này.
Giờ phút này, Nguyệt với A Lôi đang trốn một chỗ trong công viên.
"Cậu chắc chắn địa điểm giao dịch chính là chỗ này?"
"Ừ, người đã cứu Cự Môn sẽ bán viên thuốc ở đây."
"Nói như vậy, viên thuốc được rải vào nhân giới đã từ rất lâu?"
"Đúng vậy, loại thuốc này gọi là thuốc "hero", thành phần bên trong là dược vật của ma giới, có thể khiến người trong vòng một thời gian ngắn bị ma vật bám vào thân thể, cũng kích thích năng lực trở nên cường đại, cường hóa các loại cơ năng trong thân thể loài người. Ví dụ như bị liệt có thể đi đứng lại được."
"Lẽ nào không có một ai xử lý chuyện này?" Nguyệt nghi ngờ hỏi.
"Thiên giới và Ma giới từng có ước định, người của Ma giới nếu an phận thủ thường ở nơi của mình, thì Thiên giới sẽ không can thiệp vào tự do của họ."
"Chẳng lẽ toàn bộ nhân loại đều bị diệt vong, thì bọn họ mới chịu ra mặt?" Nguyệt cười nhạt.
"Cái này... cô cũng biết tình hình trên Thiên giới mà..." A Lôi lúng túng nói.
"Chuyện này tên kia nhất định là có phần, chỉ có cô ta đã trao quyền, Ma giới mới có thể trắng trợn như vậy."
"Cô nói sẽ không phải là Xích Đế đấy chứ?!" A Lôi tặc lưỡi hít hà.
"Đương nhiên phải."
"Nhưng mà nàng ta hẳn đã bị phong ấn rồi mới phải."
"Haha, cậu quá khinh thường cô ta rồi."
"Bằng năng lực cô ta, xem như bị phong ấn, sắp xếp những chuyện này vẫn là dư sức."
"Chính là cô ta!" A Lôi nhỏ giọng nói.
"Suỵt!"
Nguyệt ra dấu đừng lên tiếng, xa xa dưới tàng cây, có một cô gái đội mũ đen rộng vành đứng ở đó, có hai đứa tuổi độ chừng vẫn chưa qua mười tám tiến về hướng cô ta, nhìn bộ dạng giống học sinh vẫn còn đi học.
Cô gái đưa một bọc nilon nhỏ cho hai đứa đó, bên trong là hai viên thuốc màu đỏ. Hai đứa học sinh lấy ra một tấm phong bì giao vào tay cô.
Đợi hai đứa học sinh đi ra, cô gái mới cất phong bì chuẩn bị rời đi.
"Có thể cho tôi một bọc với không?" Không để ý A Lôi ngăn cản, Nguyệt đường hoàng tiến tới.
"Xin lỗi, đây là hai viên cuối cùng trong ngày." Cô gái hé miệng cười một tiếng.
"Công khai buôn bán thuốc cấm ngoài xã hội, không sợ tôi đi tố cáo cô sao?" Trong mắt Nguyệt thoáng qua một tia giảo hoạt.
"Xen vào chuyện người khác." Giọng điệu cô gái trở nên lạnh lẽo, chủ ý quyết định đi về hướng khác.
"Muốn đi, không dễ như vậy!" Nguyệt lắc mình tới trước mặt cô gái, trong tay áo cô gái thoáng qua bạch quang, một con dao găm chuôi màu bạc đã nắm trong tay đâm về hướng Nguyệt.
Nguyệt ung dung tránh thoát, lấy tốc độ cực nhanh tới trước mặt cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, vén vành nón cô lên.
"Chết tiệt!" Cô gái dáng vẻ yêu kiều nhưng trên gương mặt lại hiện đầy vết sẹo đáng sợ. Cô lập tức đeo nón rộng vành lên lại.
"Chà chà!" Nguyệt có chút khiếp sợ đứng trước người cô.
"Cô rốt cuộc là ai?"
"Không liên quan tới cô!" Cô gái hiển nhiên đã chủ ý quyết định ngậm miệng không nói.
"Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí~"
Biểu cảm Nguyệt quét sạch, cô tiến lên bóp cằm cô gái, không ngờ cô gái ngược lại lại hướng cô cười rộ lên.
"Đây là?!"
Một vật chất màu đen nhanh chóng lan tràn lên cánh tay, cô muốn tránh thoát nhưng đã không còn kịp.
"Nguyệt!"
A Lôi phi