"Nhất định có biện pháp!" Giản Niên bưng mặt cô, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt đỏ hoe.
"Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không để em biến mất!"
Nguyệt nhất thời kinh ngạc nhìn cô, nhưng chỉ trong chốc lát liền cúi đầu.
"Vô dụng thôi..."
"Nhìn tôi đây! Nhìn vào mắt tôi! !" Giản Niên vỗ nhẹ gò má cô, hôn lên môi cô một cái.
"Tôi là Shura vương!"
"Vị vua tương lai của Shura! Tôi nhất định sẽ lưu lại người phụ nữ mà tôi yêu thích nhất!"
Giản Niên càng nói càng kích động, cô ôm Nguyệt rất chặt, rất sợ không để ý đến thì cô ấy sẽ biến mất, thân thể cô ấy trở nên rất gầy yếu, rất nhẹ. Chỉ điểm này đã khiến cô thấy rất sợ hãi.
Lần đầu tiên, Giản Niên bởi vì yêu một người mà cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khẩn trương, cảm thấy lo lâu, thậm chí là mất lý trí.
"Giản Niên..."
Bất tri bất giác tay Nguyệt chủ động ôm lấy lưng cô, nói không bị cảm động là giả, nói không có cảm giác với Giản Niên cũng là gạt mình gạt người.
Nhưng mà cô chính là không qua được cửa ải, cô sợ, rất sợ. Nếu giao trái tim ra, tương lai li biệt, đau khổ sẽ chính là hai người.
"Bây giờ nói tôi biết, tại sao em lại giao dịch với Xích Đế?"
Giản Niên thoáng thả cô ra, nghiêng người sang để cô tựa vào vai mình.
"Một ngàn năm trước, vì cái chết của Băng Tà, nên Thất Sát trong cơn thịnh nộ đã mất đi lý trí, đã đại khai sát giới trên Thiên giới, thậm chí đã chém giết mù quáng. Cũng bởi vì vậy, cuộc chiến thập tứ tinh diệu bị kết thúc sớm, ngay cả tôi cũng... Trong lúc sắp chết, tôi đã nhìn thấy một người, cô ta mang chiếc mặt nạ bạc, khoác tấm áo choàng đen, không thể thấy rõ gương mặt. Cô ta nói với tôi cô ta là Xích Đế đứng đầu Ma giới, cổ nói cổ có thể giúp tôi hoàn thành một nguyện vọng, nhưng điều kiện là lúc nguyện vọng đó đạt thành, tôi phải giao linh hồn cho cô ta." Nói đến đây, vẻ mặt Nguyệt ảm đạm.
"Tại sao em lại đáp ứng?"
"Không đúng, rốt cuộc là vì điều gì em lại chấp nhận hi sinh đến vậy..."
Trực giác nói với Giản Niên, Nguyệt làm vậy sau lưng nhất định là có thâm ý, mà Xích Đế cũng tuyệt đối sẽ không đúng lúc xuất hiện như vậy.
"Cô không hiểu đâu. Thập tứ tinh diệu chúng tôi là để duy trì thăng bằng cho tam giới là do số mệnh tự nhiên sinh thành, giữa hai bên sẽ không ngừng quyết đấu chém giết lẫn nhau chính là số mệnh của chúng tôi. Không ngừng chết đi, không ngừng sống lại, tuần hoàn qua lại, không có điểm kết. Loại này chỉ có thể nghe theo số mệnh an bài, tôi không còn cách nào ngoại trừ đồng ý."
"Chúng tôi không thoát ra được, chỉ có khái niệm của sống và chết. Mỗi một lần sống lại cũng sẽ không còn ký ức lúc trước, dung mạo tính tình cũng không giống, đồng thời cũng sẽ không còn nhớ gì về đối phương."
"Thật ra chúng tôi liền giống như huynh đệ tỷ muội, nhưng lại phải tàn sát lẫn nhau... cô hiểu được loại đau khổ này không?"
Hốc mắt Nguyệt ươn ướt, bao nhiêu lần cô đều lén khóc thút thít, than thở, lại chỉ bất lực chịu thua.
"Nguyệt!" Giản Niên vỗ nhẹ lên lưng cô, xem như trấn an.
"Cho nên lúc Xích Đế xuất hiện, tôi dứt khoát đáp ứng cô ta." Ánh mắt Nguyệt trở nên sâu thẳm.
"Em đã để thập tứ tinh diệu có cơ hội luân hồi sinh vào nhân gian?!" Giản Niên cả kinh kêu lên.
"Ừm."
"Hơn nữa trong lúc số mạng lại liên tục thay đổi, thì tôi vẫn có thể giữ lại ký ức."
"Còn bọn họ chỉ có thể vào thời điểm thích hợp sống lại ở nhân gian."
"Ngốc quá đi! Sao em có thể ngốc nghếch đến vậy!" Giản Niên càng đau lòng Nguyệt.
"Một mình im lặng sau lưng vô tư cố gắng, cũng không biết rằng sẽ có ai biết được số mạng biến mất vĩnh viễn của mình không."
"Không phải vậy! Không phải như vậy!"
"Tôi rốt cuộc có thể thoát khỏi số mệnh tại vô minh của mình, cô hẳn nên vui mừng thay cho tôi a!" Nguyệt lau nước mắt trên khóe mắt, cười nói.
"Vui mừng cái gì! Vợ tôi cũng sắp mất luôn rồi, tôi có thể cao hứng sao?" Nguyệt bị giọng điệu khoa trương của Giản Niên chọc cho cười.
"Phụt" cười ra tiếng,
"Phụ nữ muốn làm vợ cô đoán chừng xếp thành hàng dài cho đến Thiên giới, lo lắng cái gì!"
"Ngốc nghếch! Tôi chỉ cần em làm bà xã tôi, mấy người khác tôi không cần!" Giản Niên ôm lấy cô, trên cổ cô dùng sức cọ một cái.
"Nhột! Hehe~ mau thả tôi ra!"
Nguyệt né tránh muốn thoát khỏi Giản Niên, nhưng ngược lại lại bị cô ôm càng chặc hơn.
"Không thả! Cả đời cũng không thả." Giọng Giản Niên vang lên đượm buồn, Nguyệt ngừng giãy giụa, sờ lên gương mặt cô.
Trước hai con ngươi tràn đầy thâm tình của Giản Niên, cô chủ động hôn lên.
Đầu tiên Giản Niên hơi sững sốt, sau đó nóng bỏng đáp lại.
Rất nhanh quyền chủ động nắm ở trong tay, tiếp theo tiếng kiều mị thay nhau vang lên, cả căn phòng ngập trong mây mưa.
Sau kích tình, Giản Niên khẽ cắn tai Nguyệt.
"Đã nói rồi, cả đời này cũng không buông tay."
Nguyệt nắm hai tay cô, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Giản Niên mới yên tâm nhắm hai mắt, Nguyệt thì mở mắt, đáy lòng cô có thanh âm rất thấp nói: "Tôi xin lỗi, Giản Niên."
-----
"Mẹ! !"
Cảnh Tiểu Lang vừa mừng vừa sợ nhìn chằm chằm nơi cửa.
"Tiểu Lang Lang, mau tới cho mẹ nhìn một cái~"
Lục Hồng giang hai tay, Cảnh Tiểu Lang lập tức chạy tới.
"Gần đây hình như có lên cân một chút~ không tồi~"
Lục Hồng sờ cằm Cảnh Tiểu Lang, cẩn thận quan sát, Cảnh Lang thì có chút bất mãn, bĩu môi.
Lục Hồng lặng lẽ dùng cùi chỏ đụng đụng cô, nhỏ giọng nói.
"Ăn giấm chua con gái tới bao giờ?"
Cảnh Lang quay đầu đi nơi khác, lúng túng ho khan hai tiếng.
"Mẹ, mẹ, Tiểu Lang có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người a~"
"Tiểu Lang có bảo bảo rồi~"
Cảnh Tiểu Lang vui mừng chạy vòng vòng tại chỗ.
"Bảo bảo?!" Cảnh Lang nhíu mày, thần sắc Lục Hồng cũng biến thành ngưng trọng.
"Đúng vậy! Tiểu Lang có bảo bảo cũng có vợ rồi~"
Cảnh Tiểu Lang không kịp đợi muốn cho cả hai gặp bảo bảo, Lục Hồng thì đánh giá cái bụng bằng phẳng của Cảnh Tiểu