"Đúng là không có tiền đồ~!" Giản Niên điểm điểm lên chóp mũi cô.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang ủy khuất nghẹn ngào một tiếng.
"Hai người?"
Vừa vặn một màn này bị Tiểu Nha trông thấy, tư thế này ở trong mắt cô, Cảnh Tiểu Lang với Giản Niên tỏ ra hết sức thân mật, thì bỗng nhiên lòng cô lại nổi lên một cỗ bất mãn.
"Không có gì không có gì~ ăn món gì vậy~"
Giản Niên tỏ ý cho Cảnh Tiểu Lang bưng thức ăn lên bàn. Bữa cơm này Tiểu Nha ăn có chút bực bội, chưa ăn được mấy đũa, cô đã liền thấy no.
Nhận ra được khẩu khí cô lạnh lùng, Cảnh Tiểu Lang trong mắt tràn đầy mất mát. Giản Niên cũng phát giác dị thường của Tiểu Nha.
"Tiểu Nha, cơm nước xong chúng ta cùng đi bệnh viện một chuyến đi." Giản Niên ho khan hai cái.
"Tại sao?" Ánh mắt Tiểu Nha hoài nghi dò hướng cô.
"Giúp cô kiểm tra thân thể, thuận tiện xóa cái bớt trên mặt cô luôn."
"Không cần!" Tiểu Nha lạnh lùng từ chối, bỏ đũa xuống liền đứng dậy rời đi.
Giản Niên muốn gọi cô lại, nhưng Cảnh Tiểu Lang đã đi trước một bước tiến lên kéo tay cô.
"Chị Trấp Thủy! Chị làm sao vậy?"
"Đã nói với cô bao nhiêu lần! Tôi cơ bản không phải chị Trấp Thủy của cô!"
Tiểu Nha phiền não đánh rơi tay Cảnh Tiểu Lang.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang lúc này như đưa đám cúi đầu.
"Chỉ biết khóc!"
Nhìn gương mặt cô khóc thút thít, Tiểu Nha càng thêm phiền lòng.
"Nạp Lan Chỉ Thủy!" Giản Niên nhìn không nổi nữa.
"Cô nổi cơn điên gì vậy!"
Đi tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, cô vỗ về bả vai trấn an cho cô ấy.
"Trước giờ chẳng phải tôi vẫn luôn giải thích với các người!"
"Tôi vốn chính là không có ký ức, là ăn mày lưu lạc tứ xứ hay sao! Là các người cứng rắn cứ muốn lôi kéo tôi về nhà các người!"
"Cuộc sống của người nhà giàu quả nhiên không phù hợp với tôi, tôi đây liền đi!" Tiểu Nha lạnh lùng mở miệng.
"Chị Trấp Thủy, đừng đi!" Mắt thấy Cảnh Tiểu Lang nhào tới, nhưng Tiểu Nha vẫn đẩy cô một cái, gấp rút chạy ra cửa.
"Tiểu Lang Lang, nếu cô ấy vẫn không khôi phục trí nhớ, vậy chị dự định làm như thế nào?" Giản Niên bất lực mở miệng.
"Ô..... Tiểu Lang không biết... Tiểu Lang không biết!" Cảnh Tiểu Lang nhào vào lòng Giản Niên, khóc.
"Yo~ Tiểu ngốc Lang đây là bị làm sao vậy?"
Laura huýt sáo nghênh ngang tiến vào, tâm tình nhìn qua không tồi.
"Chị Trấp Thủy không cần tôi! Ô ô ô ô!"
Cảnh Tiểu Lang khóc càng dữ dội hơn, Laura lúc này không nhìn nổi nữa.
"Tôi vẫn là thích Tiểu ngốc Lang lạnh như băng hơn."
Laura bất đắc dĩ bóp trán, nghe Giản Niên kể lại xong.
"Không hay rồi! Mấy cậu cứ vậy để cô ta đi một mình ư!" Laura kêu lớn.
"Làm sao?" Giản Niên cau mày.
"Cô ta sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Tiểu Nha rời khỏi đại trạch không bao lâu, một mình đi trên đường tràn đầy vô đích. Lần nữa, cô lại trở về với cuộc sống lưu lạc, không biết nên về đâu, trên người lại không có tiền, thậm chí ngay cả một bữa ăn cũng không thể lo được.
"Nạp Lan Chỉ Thủy."
Bất tri bất giác, cô rẽ vào một cái hẻm cụt nhỏ, thanh âm từ phía sau truyền tới làm lòng cô cả kinh, cô quay người lại.
"Cô là ai?" Thì một cô gái xa lạ đập vào mắt, Tiểu Nha ngẩn người.
"Tôi tới để lấy mạng cô!" Trong phút chốc, cô gái lắc mình tới bên cạnh Tiểu Nha, ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi dao bạc đã chèn vào bụng cô.
"Tại sao....."
"Tôi không phải Nạp Lan Chỉ Thủy nào đó... mà mấy người quen biết."
Tiểu Nha cười thầm lặng, nhận thấy tiếng cười của cô, Cảnh Kỳ ngược lại lại ngẩn ra.
"Cô cười cái gì?"
"Tôi đang cười chính mình, tất cả mọi người đều nói tôi là Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng tôi một chút cũng không biết người đó là ai."
"Thậm chí ngay cả hình dạng cô ấy ra sao tôi cũng không biết..." Tiểu Nha tiếp tục nói.
"Không cần lo lắng, lúc chết rồi thì sẽ biết hết những gì mà cô không biết thôi."
Khóe miệng Cảnh Kỳ cong lên, lưỡi dao bạc lún vào trong cơ thể Tiểu Nha.
"Ưhm..." Tiểu Nha trợn to hai mắt, hai tay che bụng, thân người từ từ trượt xuống.
Đau quá... đây là tín hiệu duy nhất thần kinh cô đang truyền đi.
Máu tươi tràn ra, tầm mắt Tiểu Nha dần dần trở nên trống rỗng.
Trong đầu hình ảnh đầu tiên hiện lên chính là nét mặt tươi cười của ai đó, "Chị Trấp Thủy~" cả dáng người thon nhỏ đáng yêu ấy.
"Chị Trấp Thủy~ tại sao chị không nhớ Tiểu Lang?"
"Tiểu Lang....."
Tiểu Nha đưa tay về phía không khí, người khi sắp chết, sẽ nhìn thấy bất quá là người mà cả đời này mình thương nhớ nhất mà thôi.
"Hahahahaha! Nạp Lan Chỉ Thủy! ! ! Rốt cuộc ta đã tự tay giết được ngươi! ! ! !"
"Cảnh Tiểu Lang, ta rốt cuộc đã để ngươi nếm được mùi vị của sự thống khổ rồi! ! !"
"Hahahaha! Cảnh Tình, Cảnh Diệt! Hậu nhân của các người sẽ cô độc cả đời! ! ! ! !"
"Hahahaha!" Cảnh Kỳ cười điên cuồng, Tiểu Nha ngồi trên đất đã mất đi ý thức.
Cô thẳng tắp dựa vào tường, đầu vô lực rũ xuống. Chất lỏng màu đỏ theo vết thương trên bụng liên tục tràn ra đất. Như hoa bỉ ngạn nở rộ dưới thân người cô vậy, mà Tiểu Nha thì đang an tĩnh ngồi trên đó.
"Chị Trấp Thủy ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
"Mẹ ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang và Tiểu Vô Tà chạy đến cạnh cô, "rầm" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy thế giới trời long đất lở.
Chị Trấp Thủy chết rồi... chị Trấp Thủy sẽ không trò chuyện cùng mình nữa.....
Nước mắt im lặng rơi xuống, tiểu tử thì nhào vào ngực mẹ mình khóc thút thít.
"Cảnh Kỳ, ngươi!"
Hai mắt Giản Niên trở nên một mảnh đỏ thẫm, lòng bàn tay tụ lại ngọn lửa chuẩn bị tùy thời đốt Cảnh Kỳ thành tro bụi. Ngay cả con ngươi Laura cũng nổi lên lục quang nguy hiểm, chuẩn bị tùy lúc xé nát kẻ địch.
Cảnh Kỳ lại như thể không nhìn thấy các cô, chẳng qua vẫn chỉ tiếp tục cười điên cuồng.
"Ngươi đã giết chị ấy..."
Một âm thanh giống như truyền tới từ địa ngục, cuồng bạo mà mang theo một chút bi thống.
Thân thể Cảnh Tiểu Lang chậm rãi đứng dậy, không khí xung quanh ngưng tụ thành một cỗ khí nén, biểu thị một trận cuồng phong bạo vũ sắp ập đến.
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Chỉ nhìn thấy một đường sáng vụt qua, Cảnh Kỳ thét lên thảm thiết, toàn bộ thân người văng vào vách tường, làm tường lõm xuống.
Trong nháy mắt cô phun ra một ngụm máu.
"A a a! ! !"
Cảnh Tiểu Lang một tay bóp cổ cô, xương cổ phát ra tiếng "răng rắc", như thể chỉ cần cô thoáng dùng thêm một chút lực nữa thôi, là Cảnh Kỳ sẽ đầu lìa khỏi xác ngay tức khắc.
Giản Niên và Laura đồng thời cả kinh, bởi vì trên người Cảnh Tiểu Lang giờ phút này tuôn ra một cỗ năng lượng rất lớn, còn đôi mắt yêu dị biến ảo khó lường kia lại hiện lên cô ấy đang là một con người khác!
"Ta ban đầu căm hận chị ấy như vậy, cũng không nỡ nào giết chị ấy! Mà ngươi lại dám!"
"Ngươi lại dám sao! ! !"
Cảnh Tiểu Lang thống khổ rống lên, tay phải túm cổ nặng nề quật Cảnh Kỳ xuống đất, mặt đất lần nữa nứt ra lõm xuống, hai mắt Cảnh Kỳ trợn ngược, hoàn toàn ngất xỉu, không còn tri giác.
Còn xương cốt trên người cô sợ rằng không còn chỗ nào lành lặn!
"Ngươi lại dám?!"
"Ngươi lại dám?!!"
Cảnh Tiểu Lang một quyền lại một quyền đánh xuống mặt