Sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả trở về lại như lúc ban đầu.
Sáng sớm, Cảnh Tiểu Lang bị Nạp Lan Chỉ Thủy hôn tỉnh.
"Ô~ Chị Trấp Thủy~ nhột quá~"
Cảnh Tiểu Lang đẩy cô một cái, trở mình tiếp tục ngủ. Dẫu sao tối qua cả hai đã "chiến đấu" quá mức kịch liệt, thẳng đến lúc trời hừng sáng mới chấm dứt. Cả hai khôi phục lại toàn bộ ký ức của kiếp trước, đương nhiên là "chiến cuộc" sắc thu cũng sẽ bên tám lạng người nửa cân.
"Băng nhi, chị phát hiện ra việc mình có hôn em bao nhiêu cũng không thấy đủ~"
Nạp Lan Chỉ Thủy thuận tay ôm cô vào lòng, cảm giác da thịt dính lấy nhau khiến đầu óc cô thống khoái. Giờ phút này, cả hai đều trần truồng bên trong tấm chăn.
"Sát, đừng phá~ em thật sự rất mệt."
Cảnh Tiểu Lang như cũ vẫn nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng đè lại cái tay làm loạn.
"Băng nhi của chị thật đáng yêu~ có điều mới có bảy lần liền đã mệt đến vậy."
Nạp Lan Chỉ Thủy bắt được cánh tay cô, hôn liên tục lên mu bàn tay.
"Ô~~ thật muốn biến trở lại thành ngốc lang~"
Cảnh Tiểu Lang bỗng nhiên bắt đầu tính tình bộc phát.
"Sát~ chị không thương em chút nào hết." Bĩu môi, hai bên má Cảnh Tiểu Lang phồng lên.
"Haha~ vậy một đêm liền không dừng ở bảy lần nữa~" nhìn thấy đắc ý trong mắt cô, Cảnh Tiểu Lang một nửa tức giận một nửa nũng nịu đánh cô một cái.
"Sát, giống như lúc này thật sự rất tốt~"
Trong phút chốc, Cảnh Tiểu Lang chủ động dựa vào lòng cô, lẳng lặng nhìn về trước.
"Tiểu ngốc nghếch~ chúng ta sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế này."
Nhận ra được cô đang lo lắng điều gì, Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêng đầu nhìn, trên trán cô đặt xuống nụ hôn.
"Ừm, có chị có em và còn bảo bảo của chúng ta~"
Cảnh Tiểu Lang hôn lên làn môi, mỉm cười nhìn cô. Nụ cười là niềm vui sướng phát ra từ nội tâm, thuần túy không mang theo một chút tạp chất. Nạp Lan Chỉ Thủy ngắm nhìn mê mẩn, nụ cười ấy biết bao lâu rồi cô không còn được nhìn thấy. Trên lưng từng phải đeo gánh quá nhiều, nên không thể tùy dục biểu lộ tâm tình chân thật được. Còn giờ đây, các cô có thể tận tình mà vui vẻ nở nụ cười, tận tình mà hạnh phúc, thậm chí không chút kiêng kỵ nói với toàn thế giới về sự thật các cô đang yêu nhau.
"Sát, em muốn bảo bảo~" Nạp Lan Chỉ Thủy đang khẽ mổ lên gương mặt cô, thì Cảnh Tiểu Lang chống đỡ đầu cô, bỗng nhiên nói.
"Ưhm....." Nạp Lan Chỉ Thủy có chút buồn bực, vốn đang định ăn thêm lần nữa, bây giờ chỉ đành từ bỏ.
"Được~ chúng ta đi thăm nó."
Nạp Lan Chỉ Thủy không nói hai lời, ôm cả chăn lẫn người Cảnh Tiểu Lang xuống giường.
"Oái~ chị làm gì vậy! Mau thả em xuống!" Cảnh Tiểu Lang bất mãn muốn kháng nghị.
"Thì ôm em đi gặp bảo bảo~" Nạp Lan Chỉ Thủy một bộ dáng vẻ đương nhiên.
"Sát! Chị tính cứ như vậy ra ngoài gặp người ta?" Cảnh Tiểu Lang nói lên điểm chính.
"Có thể cân nhắc~" Nạp Lan Chỉ Thủy sao cũng được bĩu môi.
"Mau thả em xuống, em không gặp bảo bảo nữa!"
Cảnh Tiểu Lang nhìn thấu tiểu tâm tư của cô, oán trách liếc cô một cái.
"Tuân lệnh! Bà xã đại nhân~"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang cùng ngã xuống giường lớn, vén một góc chăn lên, bắt đầu một vòng tấn công mới.
"Sát!" Rất nhanh, thanh âm chống cự biến thành những tiếng rên rỉ câu nhân mỹ miều.
Sắc mặt Laura tái xanh nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay.
"Các cậu ấy đây là muốn có "án mạng" sao!"
"Nhìn trận quấn quýt này là sẽ không rời nhau được rồi~" Giản Niên ổn định muốn uống cà phê.
"Tôi đang nghĩ một thượng cổ thần thú cộng thêm một tiên thần đệ nhất tiên giới, cái nhà này của cậu có chịu được không vậy?" Laura nghiêm túc nói.
"Không sao, làm hư thì các cậu ấy đền cho tôi cái khác được rồi." Giản Niên kéo khóe miệng.
"Đúng là chịu không thấu mà! !"
Âm thanh trên lầu ngày càng lớn hơn, Laura phiền não trước trận nháo ầm ĩ này.
"Nhìn bộ mặt cậu viết đầy dục cầu bất mãn kìa, bộ gần đây vị kia nhà cậu không cho cậu thỏa mãn?" Giản Niên tuy híp mắt, nhưng vẫn không che giấu được ý cười trong đáy mắt.
"Nè! Biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác của cậu vậy là ý gì hả?!" Laura quát ầm lên.
"Tiểu Thanh gần đây mang thai... tâm trạng không được tốt lắm thôi."
Laura có chút bị đánh bại bĩu môi. Môi dưới cũng sắp có thể treo lên đấy cái chuông luôn được rồi.
"Ây dô~ cậu hạ thủ đúng là nhanh, nhóc con cũng sắp có luôn rồi."
"Bất quá nhất định là cậu đã lén lút làm chuyện xấu mới hoài thai đi~" Giản Niên tiếp tục nói.
"Xời~ tôi dù sao vợ con cũng đều có rồi~ không giống người nào đó, vợ cũng sắp mất dạng~" Laura ranh mãnh híp mắt lại.
"Đáng ghét!" Vừa nghĩ tới người nào đó, cả gương mặt Giản Niên đều là âm trầm.
"Đúng rồi, cậu làm sao biết chuyện Cảnh Kỳ muốn giết Nạp Lan Chỉ Thủy vậy?" Giản Niên khôn khéo đổi đề tài.
"Còn không phải đơn giản, đương nhiên là thông qua mạng lưới tình báo lấy được tin tức rồi."
Laura có chút đắc ý liếc nhìn.
"Cảnh Kỳ một mực tiếp tục bí mật bán loại thuốc kia, phàm là bán thuốc cấm có mấy người biết được?"
"Tôi thấy cô ta đúng là một chút cũng đều không hiểu thế giới loài người, nhân giới có quy tắc của nhân giới, há có thể để cô ta loại dị loài này phá rối được. Dĩ nhiên người chân chính báo cho tôi biết về hành tung cô ta là Tần lão đại."
Thì ra Laura trước nay cũng có qua lại làm ăn với Tần Lưu Sương, dưới tình huống tình cờ biết được tình sử của cổ, cũng biết cổ phát lệnh "truy bắt" xuống dưới, chỉ cần ai có thể tìm được Cao Nhiên Hân và đem cô ấy tới trước mặt cổ, thì cổ có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào cho đối phương.
"Chuyện Cảnh Kỳ rốt cuộc cũng kết thúc."
Giản Niên thở phào nhẹ nhõm, các cô đã tận mắt nhìn Cảnh Kỳ thoát đến miếng sinh khí cuối cùng, sau đó tan thành mây khói. Có điều suy nghĩ một chút thì bị thượng cổ thần thú đánh thành như vậy, còn sống mới là lạ.
Nhưng nghĩ kỹ thì thật ra cô ta cũng là một kẻ đáng thương, bởi vì không có được tình thương, nên biến thành hận ý vô tận, còn biến thành cố chấp như thế.
Trước mắt cũng chỉ có Xích đế Ma giới và mấy tên thiên binh thiên tướng Thiên giới muốn đuổi giết Thất Sát cùng Băng Tà là hơi phiền toái một chút.
Có điều Xích đế đứng sau không lộ mặt, trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh lớn. Nhưng Giản Niên mơ hồ cảm thấy Xích đế sẽ giúp Cảnh Kỳ, sau lưng có âm mưu cũng không hề nhỏ. Liên tưởng đến chuyện của Nguyệt, mục đích của cô ấy đến tột cùng là gì?
Nghĩ đến Nguyệt, Giản Niên lại cảm thấy một trận thương tâm, cô ấy không chịu đáp ứng trở về Shura giới thành hôn với cô, còn một mình trốn đi, để cho cô không tìm được. Là muốn cô một mình chết dần chết mòn sao? Có lẽ cô ấy chỉ là không muốn để cho cô khổ sở đi.
Nguyệt..... cô khờ quá...
Cảm nhận thấy tâm tình của Giản Niên, Laura ho nhẹ một tiếng.
"Ai nha! Thời gian cũng không còn sớm, hẳn Tiểu Thanh cũng dậy rồi, tôi phải về để ở bên an thai cho cô ấy~" Vừa nói, Laura vừa liền rời đi.
Bên trong phòng khách trống rỗng, cũng chỉ còn lại một mình Giản Niên.
Cảnh Tiểu Lang cùng Nạp Lan Chỉ Thủy lần nữa thức dậy đã là trời tối, xoa xoa ánh mắt đau nhức, Cảnh Tiểu Lang vừa nhoài người dậy liền bị Nạp Lan Chỉ Thủy kéo trở về trong ngực.
"Sát, chúng ta nên dậy rồi."
Cảnh Tiểu Lang bĩu môi, thân thể mềm nhũn lợi hại. Dù là thượng cổ thần thú cũng không chịu nổi cô ấy dày vò như vậy.
"Ừm..... để chị suy nghĩ một chút~" Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý lấp lửng.
"Ô! Em đói bụng rồi." Cảnh Tiểu Lang làm bộ dạng đáng thương chọt chọt đầu ngón tay.
"Được rồi~"
"Em ngoan ngoãn ở đây đợi chị, chị đi tìm đồ ăn~"
Nạp Lan Chỉ Thủy mặc quần áo, vừa tới cửa. Giản Niên cùng Tiểu Vô Tà xém chút không đứng vững, ngã úp mặt xuống đất.
"Hai người..."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhanh chóng đóng cửa lại, để tránh người trên giường bị nhìn thấy cảnh xuân hết, sau đó bất lực xoa trán.
"Mẹ! Hai người trong phòng một ngày làm gì vậy?" Tiểu Vô Tà ngây thơ chớp lên con ngươi, tò mò hỏi.
"Chúng ta tham khảo vấn đề."
Giản Niên một bên không nhịn được lén cười, Nạp Lan Chỉ Thủy liếc nhìn cô.
"Ô! Vậy ạ?" Tiểu Vô Tà dường như có chút không tin.
"Tham khảo vấn đề sẽ không cần ăn cơm?"
"Tại sao còn làm ra âm thanh rất lớn vậy ạ?"
Câu hỏi tiếp theo của con gái như là một viên đạn nặng ký nện lên người Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bảo bảo ngoan~ chúng ta đi tìm cơm cho mẹ con ăn nào~ mẹ đói bụng rồi~"
Thành công dời đi sự chú ý của tiểu tử, nhưng Giản Niên thì ở sau lưng khinh bỉ nhìn cô.
Cảnh Tiểu Lang cùng Nạp Lan Chỉ Thủy lại qua thêm cuộc sống ngọt đến ngán mấy ngày, hai người ngoại trừ ăn cơm cơ bản đều là cùng nhau trên giường. Rốt cuộc Cảnh Tiểu Lang bộc phát.
"Nạp Lan Chỉ Thủy!" Cô hung hăng một cước đạp người nào đó đã "ăn uống no nê" xuống giường.
"Ui." Nạp Lan Chỉ Thủy rên lên.
"Băng nhi, làm gì vậy?"
Như không có gì xảy ra, cô bò dậy tiếp tục nằm trở lại bên cạnh cô.
"Không thể lại tiếp tục như vậy!" Hai chân Cảnh Tiểu Lang gần như mỗi giây đều run rẩy.
"Cái gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy vô tội nháy mắt, cố ý bày ra một bộ không hiểu gì hết.
"Chị! Một tháng không cho phép lên giường của em!" Cảnh Tiểu Lang chỉ Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ai nha~ như vậy sao được?" Nạp Lan Chỉ Thủy càng không chút kiêng kỵ dính lấy người cô, bàn tay theo bản năng xoa lên khỏa tròn trịa.
"Nha! Nạp Lan Chỉ Thủy! !" Con ngươi Cảnh Tiểu Lang trong nháy mắt biến thành màu vàng, "ngao ô" rống lên một tiếng, trên đầu mọc ra hai cái tai xù lông.
"Chết....."
"Hình như đùa quá trớn rồi~" Nạp Lan Chỉ Thủy lúc này mới thoáng lui về sau, phải biết cơn thịnh nộ của Băng Tà là không dễ trêu vào đâu.
"Vợ à~ bảo bối~"
"Đừng nóng giận nha~"
"Chị đột nhiên nhớ ra có một việc muốn cùng em thảo luận nè, chính là liên quan tới hôn lễ lần nữa của