Dùng ngón tay chọt chọt thịt viên màu trắng, thịt viên liền hơi dịch sang bên cạnh. Lại chọt chọt, thịt viên lại càng tụt vào trong.
Giản Niên dở khóc dở cười nhìn chằm chằm tiểu tử trước mặt,
"Tiểu Lang Lang~" cô nhẹ nhàng gọi,
"Ô~"
Thịt viên phát ra tiếng kêu ủy khuất như con chó nhỏ vậy.
"Hỏa Hỏa là tên đại bại hoại, chị biến thành thế này, em liền sẽ không hôn được chị."
Cảnh Tiểu Lang xoay cái mông nhỏ ra,
"Chậc..."
Giản Niên hoàn toàn cạn lời.
Dọc trên đường đi, Cảnh Tiểu Lang từ đầu đến cuối đều giữ tư thế quay cái mông về hướng cô, tựa hồ đây là phương thức kháng nghị đặc biệt của Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang Lang, chừng nào chị cân nhắc biến trở lại vậy."
"Hừ!" Cảnh Tiểu Lang duy trì cao ngạo.
"Hình tượng gái ngạo kiều không hợp với chị đâu."
Giản Niên trêu ghẹo, tiểu tử lại tính khí nháo với cô đây. Có điều cũng lạ là, Giản Niên lại nhận mệnh.
"Tiểu Lang mới không phải ngạo kiều!"
Thịt viên màu trắng rốt cuộc có khuynh hướng xoay người lại,
"Tiểu Lang Lang, em xin lỗi chị nè."
"Mới vừa rồi là em đã quá xúc động." Giọng Giản Niên thành khẩn.
"Ô ô ô! Nụ hôn đầu của Tiểu Lang không còn rồi! ! ! Đồ đại bại hoại Hỏa Hỏa, em bồi thường cho chị đi!"
Rốt cuộc Cảnh Tiểu Lang bại lộ toàn bộ thân người, nghẹn ngào khóc thút thít, hai cái tai nhọn buồn bã cụp xuống.
"Nụ hôn đầu... chẳng phải lúc còn bé đã chẳng còn sao? Em nhớ chẳng phải chị đã cho nữ thần của chị, Âu Dương tỷ tỷ rồi?"
Giản Niên nói.
"Ô ô ô! Hỏa Hỏa đại bại hoại! Tiểu Lang hiện tại chỉ muốn cho chị Trấp Thủy thôi."
Cảnh Tiểu Lang 'òa òa' khóc lớn.
Trong lòng Giản Niên cứng lại, lại là Nạp Lan Chỉ Thủy.
Cái tính khí nóng nảy như con bò cái nổi điên uống sữa đã quá hạn thì có điểm gì tốt chứ?
Tại sao lại nghĩ dùng hình tượng bò sữa để hình dung, từ trong lòng trong tiềm thức Cảnh Tiểu Lang, so với Giản Niên Nạp Lan Chỉ Thủy đã lớn hơn gấp mấy chục lần!
"Cảnh Tiểu Lang đối mặt thực tế đi, chị ta không cần chị."
Giản Niên quyết định dao sắc chém đứt tơ loạn, thừa dịp thời điểm con chim tình yêu kia còn chưa thả bay, bóp chết nó từ trong trứng nước. Dù làm vậy có chút tàn nhẫn, nhưng cô càng không đành lòng để Cảnh Tiểu Lang bị tổn thương.
Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ chỉ cho Cảnh Tiểu Lang tổn thương, bất luận là thân thể hay tâm hồn, Giản Niên ra định luận.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy sẽ không không cần chị."
Cảnh Tiểu Lang la hét giương nanh múa vuốt, một hồi lại khóc.
"Chị ta rốt cuộc có điểm gì tốt chứ?"
Giản Niên lắc đầu, không thể đồng ý với quan điểm vặn vẹo của Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang liền thích chị Trấp Thủy, muốn ở bên cạnh chị ấy."
Cảnh Tiểu Lang nói không che giấu, tim Giản Niên cảm giác như bị kim châm.
"Yêu mù quáng hả..."
Giản Niên tự lẩm bẩm,
Cảnh Tiểu Lang, có bao giờ chị mù quáng với em?!
Trong lòng Giản Niên kêu gào.
"Ô ô ô..."
Lại một trận khóc nức nở kéo dài, Giản Niên đều không thể chuyên tâm dồn chí lái xe.
"Coi như bây giờ em đưa chị quay lại, cũng chỉ bị người ta vứt đi như vứt rác vậy thôi." Giản Niên cơ hồ tàn nhẫn nói.
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy chê Tiểu Lang vừa nát lại vừa không biết làm chuyện gì hết hả?"
Cảnh Tiểu Lang khịt mũi, dùng móng vuốt gãi gãi.
"Chuyện này chả giải quyết được vấn đề gì hết."
Giản Niên nói một câu, thì ngừng nói. Cô sợ lại tiếp tục nghe, sẽ không nhịn được mà dày xéo con sói một phen.
Cảnh Tiểu Lang tiếp tục khóc lóc tỉ tê, Giản Niên vẫn trấn định lái xe.
Lúc cô cố gắng chú ý tập trung, thật vất vả về đến nhà, thì Cảnh Tiểu Lang lại cố chấp không chịu xuống xe.
"Tiểu Lang phải tới chỗ chị Trấp Thủy!"
Một cái móng nộn thịt vỗ lên cửa kiếng xe, Giản Niên trợn mắt nhìn vào hai mắt màu xanh tròn xoe.
Cô che chán, hít sâu một hơi, dùng sức hô:
"Cảnh Tiểu Lang, chị nằm mơ đi!"
Cường ngạnh lôi sói con xuống xe, Cảnh Tiểu Lang không cam lòng yếu thế cào lên mu bàn tay cô mấy vết.
Nhưng chuyện này vẫn không thay đổi kết quả sau cùng, Giản Niên cố định thân thể tròn vo của cô, ôm cô vào tòa cao ốc.
"Ô ô ô! Hỏa Hỏa, chị ghét em!"
Chân sau Cảnh Tiểu Lang đạp liên tục dày vò ngực Giản Niên,
"Ghét liền cho ghét, dù sao chị cũng thường xuyên nói những lời này."
Giản Niên không thèm để ý chút nào, "ui da" trên mặt lại vô tình bị trúng chiêu, cô quyết định trở lại phải cắt móng tay cô bé!
---
Nạp Lan Chỉ Thủy nằm mơ, một giấc mơ không thể nhớ ra nhưng có thể cảm nhận được chân thực.
Cô từ từ bò dậy khỏi vũng bùn đen tối, mí mắt co giật, cô mở hai mắt.
"Tỉnh rồi."
Ánh sáng trắng truyền tới làm nhức mắt, cùng một cô gái ưu nhã cầm quyển sách ngồi trên salon, bìa sách viết bốn chữ Thương Ương Gia Thố.
"Tôi đang ở đâu vậy..."
Đau đớn bao trùm từng dây thần kinh, ăn mòn đầu óc cô. Nạp Lan Chỉ Thủy đầu đau như sắp nứt ra, huơ trái phải một cái, mu bàn tay dán lên trán một cách tự nhiên.
"Chỗ này là phòng làm việc của tôi."
Trả lời ngắn gọn, Bạch Lăng khép sách lại, bắp đùi đổi phương hướng, ngồi chéo chân.
Nạp Lan Chỉ Thủy trên salon chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt có chút rung động, hình ảnh cô gái yêu mị, và cô gái ưu nhã này chồng lên nhau.
"Tôi vừa ngủ hả?" mờ mịt hỏi,
"Nhìn qua là như vậy."
Bạch Lăng vân đạm kinh phong trả lời.
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
Khóe mắt liếc thấy bầu trời ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, ánh sáng đèn rực rỡ lấp lánh tản mạn xa xa, tỏ rõ đêm tối đã rơi xuống.
"Chín giờ tối."
Bạch Lăng cũng không xem giờ, con số từ trong miệng cô bật thốt lên.
"Trễ như vậy?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy vỗ đầu, thời điểm cô đến đây là sáu giờ tối.
"Thời điểm tốt đẹp luôn trôi qua vội vã mà."
Ngón tay Bạch Lăng phiêu động, vạch ra đường nước chảy hoàn mỹ.
"Cô rốt cuộc là ai?"
Lần chất vấn này của cô, ký ức sâu bên trong não sau giấc ngủ miên man cũng không xóa đi mà là dần dần thức tỉnh, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh như băng nhìn người phụ nữ trước