Cắt móng tay cho động vật nhỏ, là một việc khó khăn. Tay phải Giản Niên cầm cái kéo cắt móng cho sủng vật, tay trái cố định móng vuốt Cảnh Tiểu Lang.
"Ô ô ô ô, chị ghét em, Hỏa Hỏa."
Trong chuyện này, dường như bản năng của động vật chiếm thế thượng phong, Cảnh Tiểu Lang có chút xíu kháng cự.
Mèo chó bị cắt đi móng sẽ tự ti, Cảnh Tiểu Lang cũng không ngoại lệ.
"Đừng cắt móng của chị, ô ô ô."
Cảnh Tiểu Lang "ô ô", ủy khuất cuối đầu.
"Đây là trừng phạt cho vừa rồi."
Giản Niên nghiêm khắc nói, khá giống lão sư trừng phạt học sinh làm sai chuyện.
"Rõ ràng là Hỏa Hỏa không đúng trước."
Cảnh Tiểu Lang tranh thủ nói lý,
"Cảnh Tiểu Lang, trật tự cho em! Chị xong đời rồi!"
Uy vũ hạ cái kéo cắt móng, từng bước tới gần móng vuốt Cảnh Tiểu Lang.
"A ô!"
Thân người nhỏ nhắn của Cảnh Tiểu Lang run lẩy bẩy, bỗng gào lên một tiếng, ánh sáng từ trên người tản ra, trong chốc lát thân thể thiếu nữ lõa lồ ngơ ngác ngồi trên salon.
"Cạch" một tiếng, cái kéo cắt móng trên tay Giản Niên rơi xuống đất,
"Á! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang thét lên hai tay che trước ngực, lui về sau.
"Từ nhỏ đến lớn, trên người chị có chỗ nào mà em chưa từng nhìn qua."
Giản Niên dời đi tầm mắt,
"Huống hồ chỗ đó cơ bản cũng chả có gì bất ngờ."
Khinh thường hất cằm lên, Giản Niên cầm lấy áo khoác của mình nhét vào người cô.
"Đồ bại hoại!"
Những lời này kích thích rất sâu đến tôn nghiêm phụ nữ của Cảnh Tiểu Lang, cô dùng áo khoác che kín thân người nhỏ nhắn, nhảy xuống salon, bước nhanh vào nhà vệ sinh.
"Rầm" một tiếng cửa đóng lại.
Giản Niên sờ mũi, tầm mắt nhìn về phòng vệ sinh.
"Khôi phục sức sống là tốt rồi."
Khóe miệng hơi cong lên, Giản Niên tiến vào phòng ngủ, tìm quần áo giúp Cảnh Tiểu Lang.
---
Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi một mình trên salon, giữa ngón tay phải kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ. Ánh mắt cô hướng một đường ra ngoài cửa sổ, bóng đêm có chút thâm trầm, có thể nhìn thấy rất nhiều đám mây đen tụ lại một chỗ.
Giờ này bé con đang làm gì nhỉ?
Có ăn nhiều cơm không, hay đã lên giường ngủ rồi, hoặc vẫn còn đang thút thít...
Hồi tưởng lại những lời cô đã nói ở bãi đỗ xe, như gương vỡ khó lành vậy, không thể nào xóa nhòa. Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy hối hận, cô đã xúc động quá, tính tình nóng nảy.
Gần đầy tính tình cô ngày càng nóng hơn, đúng như Bạch Lăng đã nói, cô đã gây tổn thương đến người bên cạnh mình.
Nếu ngày mai tự mình đến đón tiểu tử, hơn nữa còn xin lỗi, thì bé con sẽ đồng ý trở về với mình không? (tất nhiên rồi, thành khẩn nhận lỗi mới kéo về lại được chứ cứ cái mặt tôi cao thì xác định đi nhé)
Trong đầu lại hiện lên một màn nhức mắt nọ, hình ảnh Giản Niên hôn Cảnh Tiểu Lang vẫn không rời đi. Nạp Lan Chỉ Thủy dụi tắt tàn thuốc, Giản Niên thích Cảnh Tiểu Lang, điểm này là không thể nghi ngờ. Sự quan tâm mà cô ấy dành cho Cảnh Tiểu Lang đã vượt quá cách đối đãi của người thân.
Cô có thể cảm nhận được, Cảnh Tiểu Lang cũng đặc biệt lệ thuộc vào cô ấy, bất luận là có ý thức hay trong vô thức. Tiểu tử luôn lẩm nhẩm tên cô ấy, dù cũng thường hay gọi tên mình.
Nạp Lan Chỉ Thủy, mày đã thích một người con gái rồi.
Lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, lần đầu tiên dấy lên rung động. Tâm Nạp Lan Chỉ Thủy không còn bình tĩnh nữa, sâu tận đáy lòng cô có một loại cuồng vọng, cuồng vọng Cảnh Tiểu Lang thuộc về cô.
"Đùng đoàng" trên bầu trời vang dội tiếng sấm rền, Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Chắc bé con sẽ sợ hãi, trong đêm như vậy.
---
"Cộc cộc" tiếng gõ cửa liên tiếp, Cảnh Tiểu Lang vẫn không chịu mở cửa.
"Tiểu Lang, mở cửa ra, em đem quần áo cho chị này."
Giản Niên hơi lo lắng, Cảnh Tiểu Lang bên trong đã lâu, tiểu tử sẽ không phải vẫn còn đang giận cô chứ, nếu ở trong đó bực bội hỏng luôn rồi cũng không tốt.
Suy nghĩ, Giản Niên lại nhanh chóng gõ hai cái.
"Đừng vào..."
Tiếng yếu ớt của Cảnh Tiểu Lang truyền tới, Giản Niên thở phào nhẹ nhõm, vẫn đang tỉnh.
"Vậy em để quần áo ngoài cửa, chị tự lấy nhé."
Sau khi Giản Niên thả quần áo xuống, xoay người lại, khẽ thở dài.
Cô cố ý một mình vào phòng ngủ.
"Cót két" một tiếng, chốt cửa tự nhiên chuyển động. Một bàn tay trắng nhỏ nhắn hết sức nõn nà thò ra, cầm quần áo đem vào.
Giản Niên ở trong phòng ngủ của mình, âm thanh nước mưa vỗ vào cửa sổ thủy tinh dẫn tới sự chú ý của cô.
"Mưa rồi."
Giản Niên đóng cửa sổ lại, bỗng nhớ ra Cảnh Tiểu Lang sợ sấm chớp, liền vội vã đi về phía cửa. Nhưng khi tay đặt lên nắm đấm cửa lại do dự, Giản Niên nhớ lại biểu tình bi thương trên gương mặt Cảnh Tiểu Lang, chị ấy cần không phải cô.
Tay lại lặng lẽ đặt xuống,
Giản Niên, trong tình yêu mày vĩnh viễn là một kẻ hèn nhát.
Cảnh Tiểu Lang tắm xong liền tự nhiên về phòng mình, cô rúc vào chăn, ngay cả tóc cũng không sấy khô.
"Ô?"
Lúc cô vào cũng không mở đèn phòng, cho nên trong phòng tối thui. Nhưng ngoài cửa có một đạo ánh sáng, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Lại thêm một đạo ánh sáng,
"Ô?!"
"Đùng đoàng" một đạo sấm chớp vang rền,
"Ô ô ô! Tiểu Lang sợ!"
Cảnh Tiểu Lang lập tức bịt kín hai tai, thân người nằm trong chăn bắt đầu run lẩy bẩy.
"Tiểu Lang."
Giản Niên vẫn là không nhịn được tới phòng Cảnh Tiểu Lang, trực tiếp mở cửa, đứng trước cửa, khẽ gọi.
"Ô ô ô!"
Chỉ nghe thấy một trận khóc thút thít, tim Giản Niên đập rộn lên.
"Tiểu Lang!"
Cô nhấn mở công tắc đèn, ánh đèn trắng bao phủ khắp căn phòng, cô tiến vài bước đến mép giường.
"Ô ô ô ô! Đáng sợ quá đi!"
"Một cái đồi núi nhỏ" run lẩy bẩy, Giản Niên gần như không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm lấy chăn, ôm lấy thân thể nhỏ bé gầy yếu.
"Có em ở đây, không sợ."
Giản Niên ở trên đỉnh đầu cô bé nói,
"Ô! Chị Trấp Thủy...