"Vật nhỏ, còn muốn trốn đi đâu?" Nguyệt một tay chống nạnh, cúi đầu nhìn Kim Mao run lẩy bẩy trên đất.
"Ô!"
Kim Mao khiếp sợ kêu lên. Nguyệt vừa rời khỏi cửa đã nhìn thấy Kim Mao rúc vào một góc tường, cũng chưa đi xa.
Nhưng khi Nguyệt đến gần, Kim Mao nhanh chân bỏ chạy. Một người một "chó" chạy vòng vòng quanh tầng lầu này, may mắn lầu này là lầu chuyên dụng dành cho Nạp Lan Chỉ Thủy, ngoại trừ thư ký của cô ra, bình thường sẽ không còn ai khác.
Rốt cuộc đuổi được Kim Mao.
"Trước mặt ta còn muốn giả vờ?"
"Biết điều thì khai ra mi rốt cuộc là yêu quái phương nào!" Nguyệt hừ hừ nói.
"Ô~~"
Kim Mao chẳng qua chỉ nhẹ nhàng lớn tiếng kêu, con ngươi long lanh như có thể nặn ra nước, tiểu tử là đang tranh thủ đồng cảm đây.
"Nói tiếng người!" Nguyệt quát lên.
"Ô ô~~" Kim Mao vẫn kêu lên,
"Hừm?" Nguyệt cúi người, tới bên cạnh nó, cẩn thận đánh giá Kim Mao.
"Kỳ lạ." Nguyệt nhíu mày,
"Trên người không tụ ngũ hành, linh lực đang bị đình trệ."
"Lẽ nào mi vẫn luôn mang bộ dạng này?"
Kim Mao yếu ớt gật đầu,
"Được rồi, trước quay về cùng ta rồi nói."
Nguyệt chỉ chỉ phòng tiếp khách, Kim Mao có chút không tình nguyện hướng về sau thối lui.
"Mặc kệ mi có lai lịch gì, nếu để cho ta phát hiện mi muốn tổn thương hai người họ, vậy cũng đừng trách ta đem mi đi làm thịt chó hầm!" Nguyệt cố ý lạnh giọng nói.
"Ô ô~" Kim Mao kêu lên một tiếng, xem như là trả lời.
Vì do liên quan tới Cảnh Lang, nên Cảnh Tiểu Lang xem như là người thừa kế Cảnh thị, theo đạo lý từ nhỏ cô bé đã phải tiếp xúc với mấy thiên kim tiểu thư cao ngạo, công tử bột nổi tiếng trong giới kinh doanh. Mấy gia tộc đó cử hành yến tiệc, tự nhiên cũng không thiếu phần cô.
Nhưng Cảnh Tiểu Lang cũng không thích tham dự loại yến tiệc đó, hơn nữa bộ dạng cô có chút đần ngốc, mấy thiên kim tiểu thư trời sinh tánh tình kiêu ngạo đó càng không thích kết giao với cô, ngược lại thỉnh thoảng còn trêu cợt cười nhạo.
Vì vậy Cảnh Lang với Lục Hồng tận lực tránh để Cảnh Tiểu Lang tiếp xúc với những chuyện như vậy, nhưng không thể luôn luôn tránh được. May mắn có Giản Niên sứ giả hộ hoa này, mỗi lần Cảnh Lang đều sẽ cho Giản Niên mỗi giây mỗi phút đều đi theo bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.
Lúc Cảnh Tiểu Lang mười bốn tuổi, một nhà các cô được mời tham dự tiệc sinh nhật. Cảnh Lang tự nhiên gọi Giản Niên, Giản Niên thậm chí còn chủ động yêu cầu cùng Cảnh Tiểu Lang chọn quần áo.
Lúc hai người cùng đi đến shop, vì do là đồng phục học sinh, nên ánh mắt nhân viên bán hàng đều ngước trên trời, cũng vì cơ bản các cô sẽ không mua nổi quần áo nơi này, đối với các cô gây khó dễ làm nhục rất nhiều.
Giản Niên cũng không xem các cô ấy là cái đinh gì, hung hăng bật lại các cô ấy. Nhưng lần đó cũng đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Cảnh Tiểu Lang.
Lúc tham dự yến tiệc, Giản Niên đúng dịp rời khỏi Cảnh Tiểu Lang vài phút. Mà nhân vật chính của buổi tiệc đó, chính là đại tiểu thư Phó gia vốn đã nhìn Cảnh Tiểu Lang rất khó chịu, nên nổi lên tâm tư trêu cợt. Một bang bạn bè của cô ta quấn quít chế giễu Cảnh Tiểu Lang, thậm chí còn đẩy cô ngã xuống hồ bơi.
Vì thế, cho nên Cảnh Tiểu Lang đã bị bệnh một trận.
Về sau, Cảnh Lang không còn cho Cảnh Tiểu Lang tham dự bất kỳ gì liên quan đến công chúng nữa.
Nghe xong Cảnh Tiểu Lang tự thuật, chân mày Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu càng sâu.
"Chị Trấp Thủy?"
Cảnh Tiểu Lang thấy Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn ra, nhẹ gọi một tiếng.
"A!"
Nạp Lan Chỉ Thủy bất ngờ ôm chầm lấy, khiến Cảnh Tiểu Lang thất thần.
"Không đi, chúng ta không đi đâu hết."
Nạp Lan Chỉ Thủy như loại bỏ được gánh nặng, nhẹ nhàng nói.
"Ô... là có liên quan tới công việc chị Trấp Thủy ạ?"
Đáy lòng Cảnh Tiểu Lang mặc dù rất vui mừng, nhưng nghĩ tới chị Trấp Thủy có lẽ cũng giống như mẹ, vì công việc không thể không tham dự loại yến tiệc như vậy.
"Không can hệ quá lớn đâu." Nạp Lan Chỉ Thủy nâng đầu cô bé lên, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn của Cảnh Tiểu Lang, không tránh khỏi nghĩ muốn nếm thử.
"Chị Trấp Thủy hay là đi đi, Tiểu Lang không quan trọng."
"Nói lại thì chuyện đã qua lâu rồi..."
Đầu ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy phong bế môi cô bé,
"Chị nói, chúng ta không đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy từ từ cúi đầu xuống, trong nháy mắt lấy ngón tay ra, vồ lên cái miệng nhỏ nhắn nọ.
"Ah~!"
Cảnh Tiểu Lang thoải mái rên thành tiếng. Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy tâm trạng dâng trào, đầu lưỡi liếm lấy hình dạng đôi môi cô bé.
Độ nóng trên người kéo theo tăng cao, cô không thỏa mãn ở mỗi nơi đó. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, linh doạt dò vào trong.
Nhẹ nhàng móc lên, quấn lấy cái lưỡi của Cảnh Tiểu Lang.
"Ưhm."
Tay Cảnh Tiểu Lang không kềm được ôm lấy hông Nạp Lan Chỉ Thủy, để cô ấy càng gần sát mình hơn. Hai chiếc lưỡi nhỏ quấn lấy nhau, thật lâu vẫn không muốn tách ra. Dần dần Cảnh Tiểu Lang có chút không thở được, thật ra cô chỉ đơn thuần phối hợp lại Nạp Lan Chỉ Thủy thôi, chứ cũng không biết hôn môi, tài hôn cũng rất vụng về.
"Ưhm hưm..."
Lúc phát hiện sắc mặt người trong ngực có chút không đúng, Nạp Lan Chỉ Thủy thả lỏng cô bé.
Miệng Cảnh Tiểu Lang mở to thở lấy dòng không khí tươi mới, lòng bàn tay vuốt ngực.
"Không thoải mái?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ân cần nâng gương mặt cô bé lên.
"Không... chỉ là có chút thở gấp."
Cảnh Tiểu Lang ấp úng nói, mắc cỡ quay đầu sang nơi khác.
"Chắc chị là người đầu tiên."
Trong con ngươi Nạp Lan Chỉ Thủy thoáng qua tinh quang,
"Dạ?"
Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác dạ.
"Nụ hôn đầu của Tiểu Lang là chị phải không."
"Ở đây, ngoại trừ chị ra chưa từng có ai tới."
Ngón tay cô vuốt ve bên môi cô bé, Nạp Lan Chỉ Thủy có chút đắc ý.
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu, ánh mắt liếc về hướng khác. Cử động chột dạ này rơi vào trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Người đó là ai?"
Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy giận,
"Chị Trấp Thủy... đừng