(*) Chị họ
Dịch Dạ Ly khuấy cái muỗng trong ly cà phê, rất vô vị khẽ hừ một tiếng.
Hôm nay là ngày cô chia tay với bạn gái thứ ba mươi sáu, cũng giống trong quá khứ. Buổi sáng nhắn tin thông báo chia tay cho đối phương, đối phương lập tức hẹn cô buổi trưa gặp mặt ở chỗ căn tin này.
Không có chút xíu ngoại lệ, lại thêm một phụ nữ đeo bám, Dịch Dạ Ly nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng cô vẫn đến nơi hẹn, đây là nguyên tắc của cô, không làm người yêu được, chí ít cũng phải sớm tụ sớm tan.
Cô là người trăng hoa, đây cũng là nguyên nhân vì sao không có một trong số những cô bạn gái trước giờ của cô tìm cô trả thù.
"Dạ Ly~"
Người chưa đến, âm thanh õng ẹo đã đến trước bay vào trong lỗ tai.
Dịch Dạ Ly sặc một tiếng, không có tình yêu say đắm, chỉ có rợn tóc gáy. Ban đầu tại sao cô lại liền đồng ý quen cô này chứ?
Hình như là do "hung khí"... của đối phương một cô gái thơm mùi nước hoa diễm lệ đang ngồi đối diện cô, hai quả thịt tròn nhanh chóng bắn vào tầm mắt, Dịch Dạ Ly không nhịn được nuốt nước miếng.
"Chúng ta đã chia tay." Dịch Dạ Ly cố ý lấy giọng không thân thiện nói, ho nhẹ một tiếng.
"Ghét hà~~ Dạ Ly~~ nhất định là trêu chọc người ta."
Vị xã hội thượng lưu tên Phùng Oanh Oanh đây lập tức lắc đôi "hung khí" của mình, hướng Dịch Dạ Ly ném tới ánh mắt quyến rũ mãnh liệt.
"Phùng tiểu thư, xin tự trọng." Những lời này nói ra từ miệng Dịch Dạ Ly nghe có chút khôi hài,
"Dạ Ly~~ mới hai ngày trước còn nói yêu người ta nha~"
"Lúc trên giường còn nói thích ngực người ta~"
Giọng Phùng Oanh Oanh ẻo lã chết người, khiến Dịch Dạ Ly sinh ra cảm giác chán ghét.
"Mọi người đều là người trưởng thành, thích liền bên nhau, không thích thì chia tay, chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi mà. Phùng tiểu thư, sẽ không không nghĩ ra đúng không?" Dịch Dạ Ly tốt tính nói.
"Hừ! Tôi đều biết cô đã có con đàn bà khác ở bên ngoài chứ gì!"
"Nói! Là con hồ ly tinh nào?"
Phùng Oanh Oanh thay đổi trạng thái chú chim nhỏ, lắc mình một phát trở thành một người phụ nữ chua ngoa, chỉ thẳng mũi Dịch Dạ Ly mắng.
Dịch Dạ Ly có chút không nhịn được,
"Chúng ta chia tay là việc chắc chắn. Tôi còn có việc, thứ cho không thể phụng bồi!"
Lời này quả quyết, không chút lưu luyến, Dịch Dạ Ly chỉ muốn nhanh lên một chút rời đi. Trên người đối phương tỏa ra mùi nước hoa gắt mũi, khiến cô sắp không thở nổi.
"Dạ Ly, tôi không cho phép cô rời đi!"
Dịch Dạ Ly vừa đứng lên, Phùng Oanh Oanh lập tức bắt được cánh tay cô.
"Buông tay!"
Dịch Dạ Ly ngẩng mặt, những người khách xung quanh lấy tâm tình xem kịch vui nhìn về hướng các cô. Dịch Dạ Ly không có vấn đề, nhưng không có nghĩa là cô thích bị người khác vây nhìn như vậy.
"Há miệng~"
Nạp Lan Chỉ Thủy dùng nĩa đâm một miếng bít tết nhỏ tỏ ý cho Cảnh Tiểu Lang há miệng, Cảnh Tiểu Lang mắc cỡ không được tự nhiên một hồi, vẫn là thuận theo há miệng ra, ăn thức ăn Nạp Lan Chỉ Thủy đút cho cô. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nghĩ như vậy, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
"Uống thêm miếng canh~"
Nạp Lan Chỉ Thủy hài lòng dùng khăn giấy lau chùi khóe miệng cho cô bé, múc một muỗng canh đưa đến cho Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy, em có thể tự ăn mà." Cảnh Tiểu Lang có chút khẩn trương,
"Đầu dưa ngốc, chị thích đút em thì làm sao."
"Cái này gọi là tình thú~" Nạp Lan Chỉ Thủy vui vẻ cười nói,
"Chị Trấp Thủy cũng há miệng, Tiểu Lang đút chị."
Cảnh Tiểu Lang xiên một miếng thịt bò nhỏ,
"Ừm."
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng há miệng, ăn thức ăn Cảnh Tiểu Lang đút, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn.
Đôi mắt cả hai ngưng mắt nhìn đối phương, kinh ngạc trong chốc lát. Những vẫn cứ giữ vậy chỉ nhìn nhau, cảm thụ có đối phương đang ở cạnh mình, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiếng thủy tinh vỡ, một ly cà phê hung hăng văng đến bàn ăn các cô, mảnh vụn văng lên trên người cả hai. Sau kinh ngạc là tức giận kéo tới, sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy tái xanh nhìn về bên phải,
"Là cô ta?"
Chân mày Nạp Lan nhíu càng sâu, Cảnh Tiểu Lang đã cầm khăn giấy tới bên cạnh lau người cho Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị Trấp Thủy, chị có sao không?" Nạp Lan Chỉ Thủy nắm lấy tay cô bé,
"Để chị."
Thời điểm nhìn về Cảnh Tiểu Lang cô trở nên ôn nhu, Nạp Lan Chỉ Thủy đầu tiên tỉ mỉ xử lý cho Cảnh Tiểu Lang, rồi mới xử lý cho bản thân.
Hiển nhiên bộ quần áo của cả hai đã bị dính bẩn, vết ố lớn làm sao cũng không chùi được.
"Tiểu Lang, em ngoan ngoãn ngồi đây."
Nạp Lan Chỉ Thủy cho cô ánh nhìn an tâm, Cảnh Tiểu Lang gật đầu.
"Cô nổi điên cái gì vậy?!"
Dịch Dạ Ly cơ bản không nghĩ tới một đại gia khuê tú sẽ làm loại chuyện mất mặt thế, trực tiếp tạt ly cà phê đầy mặt cô, còn ném cái ly đi.
"Họ Dịch kia! Tôi nói cho cô muốn chia tay không có cửa đâu!" Phùng Oanh Oanh một tay chống nạnh, khí thế hung hăng nói.
"Phùng tiểu thư, là chuẩn bị làm gì tôi đây?" Dịch Dạ Ly trấn tĩnh lại, không tức giận ngược lại lại cười.
"Lẽ nào muốn mạnh bạo bắt trói tôi lại?" Dịch Dạ Ly bĩu môi.
"Tôi!" Phùng Oanh Oanh ngẩn người, nói được "chữ" tôi, cũng không nói tiếp.
Dịch Dạ Ly cầm khăn giấy, từ từ lau vết cà phê trên mặt.
"Bác sĩ Dịch, thật là trùng hợp."
Thanh âm lạnh lùng truyền tới, Dịch Dạ Ly kinh ngạc quay đầu nhìn.
Nạp Lan Chỉ Thủy tuy cười, nhưng nụ cười đó lại khiến sau lưng người ta thổi qua một trận gió.
"Nạp Lan đại tiểu thư~"
Dịch Dạ Ly tự nhiên lên tiếng chào hỏi, dường như đối với tình cảnh hiện tại của mình không có mấy tự giác.
"Vị này là bạn gái của cô?"
"Nạp Lan đại tiểu thư nói đùa rồi, cô ta là bạn gái cũ của tôi." Dịch Dạ Ly nhấn mạnh ba chữ "bạn gái cũ".
"À." Nạp Lan Chỉ Thủy một bộ biểu tình ngạc nhiên,
"Tôi là bạn gái cô ấy!" Phùng Oanh Oanh vội vàng nói,
"Im