"Tiện nha đầu! Rốt cuộc có nói hay không!"
Cô gái cao cao không ngừng đẩy Cảnh Tiểu Lang, dồn cô đến cạnh hồ bơi.
"Tôi không có lỗi! Cô là tỷ tỷ xấu bụng!"
Cảnh Tiểu Lang nổi giận, giơ tay đẩy ngược lại cô gái, rốt cuộc cô đã phản kháng.
"Ai dô! Tiện nha đầu, còn dám chống trả!"
Sau khi cô gái cao cao bị Cảnh Tiểu Lang đẩy một chút, hơi sững sốt, vuốt ngực.
Sau đó cô chợt ngẩng đầu,
"Này thì cho cô mạnh miệng!"
"Tùm" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang rơi xuống nước.
"Hahahaha! Mấy người mau tới xem!"
Cô gái cao cao đứng một bên cười, một bên gọi đám người xung quanh lại xem trò vui Cảnh Tiểu Lang rơi xuống nước.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Cảnh Tiểu Lang đạp hai cái trong nước, sặc nước mấy ngụm, vùng vẫy muốn trồi lên mặt nước, chỉ là thân người cứ không ngừng chìm xuống.
Trong đám người vây xem có một bộ phận người cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là tò mò muốn xem kết quả. Một phần khác bị cô gái cao cao xúi giục nên cười nhạo, ôm tâm tình xem trò vui.
Dần dần, khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Cảnh Tiểu Lang, mấy cô mới ý thức được đã đùa giỡn hơi quá trớn.
"Chị Diệp, cô ta hình như không biết bơi..."
"Đừng để ý cô ta!"
Cô gái cao cao hiển nhiên cho rằng như thế vẫn chưa hả giận, từ lần đầu nhìn thấy Cảnh Tiểu Lang, cô đã liền cảm thấy chán ghét.
Loại con gái vừa nhìn vô tội thuần khiết cô ghét nhất, Diệp Thế Phương cười lãnh khốc. Vốn cô vẫn luôn không đạt được tâm ý của Lâm công tử, đã khiến cô không được thoải mái từ lâu.
Mà tiện nha đầu này mới vừa rồi rõ ràng đứng chung với Nạp Lan Chỉ Thủy, mà Lâm Quốc Đống thích Nạp Lan Chỉ Thủy, là chuyện mọi người đều biết.
Vì vậy cô dồn tất cả oán khí phát tiết lên người Cảnh Tiểu Lang,
"Chị Diệp, cô ta hình như sắp không xong thật rồi..."
Cô gái đứng một bên tay che miệng, sợ hãi nói.
Sức lực Cảnh Tiểu Lang dần dần bị rút cạn, toàn bộ thân người cô đều chìm vào trong nước. Ngũ quan bị nước từ bốn phương tám hướng vọt vào chặn lại, Cảnh Tiểu Lang từ từ rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Chị Trấp Thủy... cho tới giờ phút này, cô vẫn tâm tâm niệm niệm Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tránh ra!"
Dạt đám người ra, Giản Niên nhảy xuống hồ gắng sức bơi về hướng Cảnh Tiểu Lang.
Hỏa Hỏa... Cảnh Tiểu Lang nửa mở mắt, bóng người quen thuộc ánh vào mắt.
Giản Niên lôi Cảnh Tiểu Lang lên khỏi mặt nước, từ từ bơi về hướng mặt đất.
"Gọi xe cứu thương!"
Giản Niên đặt Cảnh Tiểu Lang lên đất, làm hô hấp nhân tạo cho cô bé. Cô bị rơi vào mù quáng, trong đôi mắt hàm chứa sát khí.
"Tiểu Lang, tỉnh lại đi!"
Hai tay Giản Niên đè ép ngực cô,
"Ưhm..."
Cảnh Tiểu Lang bỗng ngồi dậy, há miệng phun ngụm nước ra ngoài.
"Tiểu Lang Lang!" Thấy Cảnh Tiểu Lang tỉnh lại, Giản Niên kích động ôm chầm lấy cô.
"Hỏa Hỏa..." Cảnh Tiểu Lang ôm ngược trở lại,
"Thật sự hù chết em rồi!"
Giản Niên yêu thương lấy tay vén những sợi tóc đen trên gương mặt cô.
"Chị Trấp Thủy... đâu rồi..."
Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác nói,
"Không cho phép nhắc đến cô ta!" Giản Niên mắng.
"Cái cô đáng chết đó lại không bảo vệ tốt cho chị!"
Giản Niên vô cùng tức giận, lầm bầm.
"Không phải vậy đâu..."
Cảnh Tiểu Lang muốn giải thích cho Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng khi thấy ánh mắt giết người của Giản Niên, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Bưng một đống bánh ngọt chen vào đám người, Nguyệt nhìn về hướng hồ bơi hai người. Chân mày bất giác cong lên, như có điều suy nghĩ không hiện trên gương mặt.
Cảnh Tiểu lang đã tỉnh lại, nhưng Giản Niên vẫn hy vọng Cảnh Tiểu Lang đến bệnh viện làm kiểm tra một lần, bị cô cự tuyệt.
Giản Niên cũng thôi, nhưng khi cô hỏi rõ chuyện đã xảy ra, thì không chút suy nghĩ đi tới trước mặt "kẻ đầu sỏ", trở tay chính là một cái tát.
"Cô dám đánh tôi hả?!!"
Diệp Thế Phương xoa mặt, mặt đầy không thể tin nhìn Giản Niên.
"Bốp" một tiếng, Giản Niên lại tát cho cô thêm một cái.
"Cô cô cô...!"
Diệp Thế Phương giơ tay định phản kích, lại bị Giản Niên dùng sức nắm lại. "Răng rắc", tiếng xương cốt rạn nứt,
"A! ! ! ! ! ! ! ! !"
Diệp Thế Phương đau đến cả gương mặt biến dạng, còn Giản Niên thì mặt không cảm xúc, ánh mắt tựa như muốn thiên đao vạn quả đối phương.
"Cô có biết tôi là ai không hả!! Tôi nhất định sẽ để cho cô hối hận!"
Diệp Thế Phương thống khổ kêu lên, con mắt vừa tức giận vừa trừng Giản Niên.
"Người nên hối hận là cô!"
Giản Niên một cước đạp cô văng xuống hồ, như không có chuyện gì xảy ra trở lại bên cạnh Cảnh Tiểu lang. Mấy cô gái bên cạnh cả kinh sợ hãi kêu lên liên tục.
"Chúng ta đi."
Giản Niên cởi áo khoác xuống khoác lên người cho Cảnh Tiểu Lang.
"Nhưng chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang muốn nói lại thôi,
"Em biết." Giản Niên nhắm hai mắt,
"Chúng ta đi tìm cô ta."
"Hắt xì!"
Cảnh Tiểu Lang hắt hơi, Giản Niên cầm tay cô, phát hiện bàn tay nhỏ bé của cô lạnh cóng, không khỏi nắm thật chặt, khao khát truyền nhiệt độ trên người mình cho cô ấy.
"Anh hùng cứu mỹ nhân."
Nguyệt đột nhiên nửa đường nhảy ra, ngăn cản trước người các cô.
"Xen vào chuyện người khác!"
Giản Niên xem thường, hừ lạnh.
"Xí, còn không cho người ta nói." Nguyệt bĩu môi khinh thường.
Mà sau lưng các cô, Diệp Thế Phương vừa bị đạp xuống nước, tức giận hét lên:
"Các người cứ đợi đó! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"
Lâm Quốc Đống đỡ Nạp Lan Chỉ Thủy vào phòng hắn, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Lúc tiến vào hắn nhân tiện khóa trái cửa. Đứng trước giường, hắn cởi áo khoác âu phục, cởi hai núc áo sơ mi.
Hắn khom người, nhắm mắt lại, dùng sức hít một hơi.
"Nạp Lan, em thật thơm."
Hắn đắm chìm trong niềm vui sướng lấy được mùi hương Nạp Lan Chỉ Thủy.
Gò má hắn nhẹ nhàng cọ lên da thịt trên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chúng ta là một đôi do trời đất tạo nên!" Lâm Quốc Đống cảm thán,
"Nạp Lan, em có biết không? Đời này anh chưa từng khát vọng người đàn bà nào như vậy."
"Nhưng em lại..."
Hắn nặng nề hôn lên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy một cái, Lâm Quốc Đống tham luyến hết thảy mọi thứ từ Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tại sao cứ luôn từ chối anh!"
Lâm Quốc Đống bỗng đứng dậy, cởi chiếc nhẫn trên ngón cái tay trái xuống.