"Đoàng" lại thêm một tiếng, đạn sượt qua bả vai hắn, da thịt cảm thấy nóng rát, chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Lâm Quốc Đống hoảng sợ tới trước cửa sổ, qua cửa sổ thủy tinh vỡ nát, hắn nhìn qua lổ vỡ ở giữa thấy một bóng người xa lạ trên nóc nhà đối diện, và một cây súng tỉa.
Một cô gái mang kính mát đen hướng hắn ra dấu, là cảnh cáo.
"Đáng chết!"
Lâm Quốc Đống quay đầu nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường, hắn muôn vàn không ngờ Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ dẫn theo người tới, hắn suy nghĩ như vậy.
Mắt thấy vịt đã nấu chín còn sắp sửa bay đi, Lâm Quốc Đống hận nắm chặt quả đấm.
"Nóng... nóng quá... ưhm... ah....!"
Thần chí Nạp Lan Chỉ Thủy đã không còn tỉnh táo, cô mơ màng nặng nề rên rỉ thành tiếng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy câu nhân như vậy, hạ thể Lâm Quốc Đống nóng lên, xém chút không kềm được.
"Đoàng!" Lần này, đạn bắn thủng bả vai trái hắn,
"A! ! ! ! ! ! ! ! !"
Lâm Quốc Đống đau đến nghiến răng nghiến lợi, thân người chậm rãi ngã xuống, tay phải che vết thương chảy máu không ngừng. Cơn đau nhanh chóng thông qua thần kinh lan tràn tới toàn thân hắn, rất nhanh trên trán hắn đã chằng chịt hiện đầy mồ hôi hột.
Lâm Quốc Đống nhắm hai mắt, dư quang khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường.
"Hai vị khách đây trước đợi một lúc, tôi đi thông báo cho lão gia."
Giản Niên mang Cảnh Tiểu Lang vào biệt thự, lại bị người giúp việc ngăn lại.
Nhận ra thân thể Cảnh Tiểu Lang run lẫy bẫy, Giản Niên đau lòng ôm sát cô.
"Lạnh liền dựa vào em." Giản Niên nhẹ nhàng nói.
"Còn được. Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy hình như vừa đến đây."
Cảnh Tiểu Lang nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng của khách khứa với Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ừm."
Giản Niên gật đầu, cô vừa nhận được tin tức, hình như Nạp Lan Chỉ Thủy đã gặp nguy hiểm. Thì ra đối với việc Cảnh Tiểu Lang gặp phải cảnh bị lăng nhục lớn như vậy, mà Nạp Lan Chỉ Thủy lại không bên cạnh cô bé, khiến cô cảm thấy tức giận.
Nhưng sau khi biết được chân tướng, thần kinh căng thẳng của Giản Niên đã thoáng hòa hoãn.
"Lão gia với phu nhân hiện giờ có việc, không tiếp khách..."
"Lâm Quốc Đống ở đâu?!" Giản Niên ngắt ngang lời cô,
"Thiếu gia cũng có việc..."
Người phụ nữ tuổi chừng hơn năm mươi bị dọa sợ, run rẩy trả lời.
"Tự tôi tới tìm!"
Nói xong, Giản Niên mang Cảnh Tiểu Lang xông lên cầu thang,
"Tiểu thư, các cô đây là..."
Mắt thấy không ngăn được các cô, vị tên Tác Lan đây được Lâm gia thuê làm công đã lâu nóng nảy.
"Láo xược!" Lâm Vĩ Hoa xuất hiện tại cửa cầu thang, cả giận nói.
"Lão gia, các cô ấy?" Dì Lan thấp thỏm nhìn Lâm Vĩ Hoa.
"Ở đây không còn chuyện của bà, lui xuống trước đi." Lâm Vĩ Hoa nói.
"Vâng, thưa lão gia."
"Lâm Vĩ Hoa, tôi khuyên ông nhanh chóng nói cho tôi Nạp Lan Chỉ Thủy đang ở đâu?"
Giản Niên có lý chẳng sợ, thản nhiên nói, không xem Lâm Vĩ Hoa ra gì.
"Ở đâu đến nha đầu quê mùa không biết quy củ, tự tiện xông vào nhà riêng không nói, còn tranh cãi vô lý thế này!"
Lâm Vĩ Hoa hết sức tức giận, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với hắn như thế, huống hồ còn là một tiểu bối tuổi còn quá nhỏ.
"Hừ!" Giản Niên cười nhạt,
"Tôi thấy Lâm thị những năm này sống quá dễ chịu rồi."
Giản Niên ôm Cảnh Tiểu Lang, tiếp tục lên lầu.
"Cút ra ngoài cho ta!"
"Lâm gia chúng ta còn chưa tới lượt một kẻ ngoài cuộc tới tùy tiện bình phẩm!"
Lâm Vĩ Hoa tiến lên ngăn trước người các cô.
"Lâm Vĩ Hoa, tự ý nhốt người, tiến hành bỏ thuốc cưỡng gian, còn chế tạo thuốc cấm!"
"Một trong ba tội trên cũng đã có thể khiến thằng con ông ngồi tù rục xương rồi!"
"Hỏa Hỏa, em nói là chị Trấp Thủy ư?" Cảnh Tiểu Lang sợ ngây người, không dám tin nhìn cô.
Sắc mặt Lâm Vĩ Hoa thay đổi, trong lòng đã dao động. Đứa con gái này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Nhưng suy nghĩ thời gian, chuyện tốt của Quốc Đống hẳn đã thành, xem như Nạp Lan Chỉ Thủy tỉnh lại, cũng không uy hiếp được bọn họ.
"Thật ngại, tính toán của ông đã hóa thành tro rồi!"
Giản Niên cùng Cảnh Tiểu Lang sượt qua người Lâm Vĩ Hoa, tìm kiếm từng gian phòng một.
Cho đến căn phòng được khóa trái cuối hành lang, Giản Niên nắm cái vặn cửa trong nháy mắt. Nhiệt độ chốt cửa tăng lên, bên trong bị đốt trụi, hiện ra hơi nóng màu trắng mơ hồ.
Chẳng tốn nhiều sức, Giản Niên đã đoạt cửa xông vào.
"Chị Trấp Thủy! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang liếc cái liền thấy Nạp Lan Chỉ Thủy trên giường, cô bước nhanh tới trước giường.
"Ưhm..."
Ý thức Nạp Lan Chỉ Thủy đã hoàn toàn rơi vào mờ mịt, mơ mơ màng màng căn bản không biết bên ngoài đang phát sinh chuyện gì.
Quần áo trên người bị chính cô lôi kéo ra hết.
Trên mặt cô sắc đỏ không được bình thường, cùng với làn môi đã tím bầm, khiến Cảnh Tiểu Lang lo lắng. Thời điểm Cảnh Tiểu Lang cầm tay cô lên, sợ hết hồn.
"Nóng quá!"
Cảnh Tiểu Lang quay đầu nhìn về phía Giản Niên,
"Hỏa Hỏa! Chị Trấp Thủy... rất kỳ quái..."
Giản Niền đang kiểm tra Lâm Quốc Đống đã nằm chết ngất trên nền đất, hắn vì mất quá máu nhiều mà ngất đi. Trên người có vài vết thương đạn bắn, trí mạng nhất là phát ở hạ bộ của hắn.
Khóe miệng Giản Niên cong lên.
Lâm Vĩ Hoa theo sau lưng các cô, khi nhìn thấy con trai mình nằm phịch trong vũng máu, tim xém chút không chịu nổi.
"Quốc Đống!"
Giản Niên thế nhưng không cho hắn thời gian thương tâm,
"Thuốc giải đâu?" Giản Niên túm vạt áo hắn lại, hỏi.
"Tôi không biết!" "Không có thuốc giải! !"
Lâm Vĩ Hoa muốn tránh thoát Giản Niên, đi xem thương thế Lâm Quốc Đống.
"Bỏ đi, dù sao con trai ông cũng vứt đi." Giản Niên thả lỏng tay,
"Tiểu Lang, tìm y phục phủ thêm cho Nạp Lan Chỉ Thủy, chúng ta đi!"
"Không được đi!"
"Hôm nay một người cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Sắc mặt Lâm Vĩ Hoa ảm đạm, hắn biết con trai mình đã mất đi "thứ gì".
Còn mấy người trước mặt hắn hiển nhiên không thoát khỏi liên quan chuyện này, Lâm Vĩ Hoa thừa nhận đau đớn to lớn, nhưng vẫn giữ tỉnh táo.
Hắn muốn những kẻ ở đây phải dùng