"Tiểu Lang!"
Cửa bị chàng ra, Giản Niên vọt vào. Dội vào tầm mắt là hình ảnh khiến đầu óc cô chớp mắt bị ngưng trệ, ngay sau đó cô tức giận tiến lên đẩy Nạp Lan Chỉ Thủy, ôm lấy Cảnh Tiểu Lang đang khỏa thân.
"Khốn kiếp, cô đã làm chuyện gì vậy!"
Giản Niên hướng Nạp Lan Chỉ Thủy quát lên, Nạp Lan Chỉ Thủy ngơ ngác cúi đầu, chỉ nhìn vào bàn tay mình.
"Hỏa Hỏa, em đừng trách cứ chị Trấp Thủy..."
Thanh âm yếu ớt của Cảnh Tiểu Lang vang lên, Giản Niên nhìn cô với ánh nhìn phức tạp.
"Chẹp... tôi đã bỏ lỡ gì thế?"
Nguyệt lững thững tới trễ, vừa liếc thấy ánh mắt đủ để ăn thịt người của Giản Niên, liền lập tức không nói tiếp.
"Đưa các cô ấy rời khỏi đây trước đã."
"Tình trạng Nạp Lan Chỉ Thủy cũng đang không được tốt..."
Nguyệt nhạy cảm nhận ra đỏ ửng mất tự nhiên trên mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, cô ấy cắn chặt môi dường như đang ẩn nhẫn điều gì đó.
"Để cô ta chết đi!"
Giản Niên tức giận lưu lại những lời này, bế Cảnh Tiểu Lang rời đi.
"Nạp Lan..."
Nguyệt liếc nhìn bốn phía, cầm cái khăn tắm định giúp cô bao bọc thân thể lại.
"Đừng lại gần tôi..."
Thanh âm Nạp Lan Chỉ Thủy run rẩy.
"Hả?"
"Tôi bị bỏ thuốc..."
Nạp Lan Chỉ Thủy khó khăn nói, hai tay cô ôm chặt thân người, đang cố gắng khắc chế cái gì đó.
"Tiểu Lang Lang vẫn chưa thỏa mãn cô?"
Ánh mắt Nguyệt nổi lên hài hước, nhưng sau đó liền hiểu ra lúc này không phải thời điểm đùa giỡn, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy dần dần lại nhiễm lại một tầng tình dục.
"Cái bà cô điên Giản Niên đó, cũng thiệt tình."
Nguyệt oán trách một câu, tình huống bây giờ nếu cô đi tìm người, để Nạp Lan Chỉ Thủy lại một mình cũng không yên tâm. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục đợi nữa, không chừng lại thành đối tượng bị đẩy ngã tiếp theo của Nạp Lan Chỉ Thủy. =)))))))))))~
Trên người cô lại không mang di động theo, không liên lạc được cho Giản Niên.
Đang lúc do dự, thì một đạo thân ảnh lướt qua người cô, sống tay Giản Niên một phát đánh ngất Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Đồ ngốc, không biết đánh ngất cô ta sao?" Giản Niên lạnh lùng nói.
"Cô mới đầu óc thiển cận á?"
"Lẽ nào cô không biết Nạp Lan Chỉ Thủy trúng xuân dược mới có thể làm ra chuyện như vậy với Cảnh Tiểu Lang?"
"Cứ vậy bỏ tôi một mình lại đây..."
Ánh mắt Giản Niên nhìn Nguyệt kỳ quái, Nguyệt mới phát hiện lời mình nói hình như có chỗ nào đó không ổn.
"Cô là đang oán trách lỡ tôi không quay lại, cô sẽ mất trinh tiết?" Giản Niên bình tĩnh nói.
"Liên quan gì đến cô! Lão nương đây liền vui vẻ dâng trinh tiết cho Nạp Lan Chỉ Thủy!"
"Tránh ra."
Giản Niên liếc cô một cái, lạnh nhạt nói:
"Tôi rất vui sướng cô bị Nạp Lan Chỉ Thủy đè dưới thân."
"Đi chết đi!"
"Như vậy cô liền có thể như hình với bóng với con sói ngu ngốc kia, đúng chưa!"
Nguyệt dùng sức đá Giản Niên một đá, Giản Niên nhanh nhẹn tránh thoát. Cô dùng khăn tắm bao bọc Nạp Lan Chỉ Thủy, nhấc vai cô dậy.
Giản Niên cũng không đưa các cô đến bệnh viện, mà là trở về biệt thự vùng ngoại ô.
Sau khi xuống xe, cô đích thân trước tiên ôm Cảnh Tiểu Lang vào phòng nghỉ.
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy thế nào rồi?"
Giản Niên đắp kín chăn cho Cảnh Tiểu lang định rời đi,
"Cô ta đã tổn thương chị, chị còn nghĩ đến cô ta?" Thanh âm Giản Niên có chút lạnh.
"Không phải... chị Trấp Thủy không phải cố ý... chị ấy giống như đang bị bệnh." Cảnh Tiểu Lang nói nhỏ.
"Chị nghỉ ngơi cho khỏe trước đi." Giản Niên cũng không trả lời cô, mà xoay người rời khỏi cửa.
Cô gọi điện gọi đội cứu thương ở nhà riêng, đồng thời cô cột Nạp Lan Chỉ Thủy vào giường.
Tình hình Nạp Lan Chỉ Thủy mỗi lúc một xấu đi, thần trí mơ hồ, dường như không giống với loại "đói khát" thông thường.
Mà trên người cô diện tích màu tím bầm dần dần nổi lên không được bình thường, vẻ mặt cô thống khổ nỉ non.
"Nóng... nóng quá..."
"Nóng.... nóng..."
Rốt cuộc Lâm Quốc Đống đã cho cô ta uống thứ thuốc gì? Xem ra cũng không phải loại thuốc kích dục thông thường.
"Tôi thấy cô ta như vậy còn không tìm người tới ước chừng sẽ bạo phát mà chết."
Nguyệt chẳng biết đã đến cửa tự lúc nào.
Giản Niên không nói gì.
"Cần tôi gọi mười tên đàn ông cường tráng tới không?" Nguyệt làm mặt nghiêm túc nói.
"Nếu cô đã cười trên sự đau khổ người khác như vậy, vậy cô cứ tới cùng cô ta là được."
Giản Niên lạnh lùng trả lời một câu.
"Một chút đùa giỡn cũng không biết."
"Bây giờ là thời điểm đùa giỡn sao?" Giản Niên quát lên.
"Đem Cảnh Tiểu Lang tới cho cô ta chẳng phải được rồi sao."Nguyệt chơi đùa móng tay,
"Tiểu Lang đã bị cô ta làm "bị thương"!" Giản Niên tức giận nói.
"Lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ chảy máu mà."
"Lần thứ hai, thứ ba là không chảy nữa." Nguyệt tiếp tục nói.
"Tôi không cho phép!" Giản Niên bỗng quát lên,
"Hahahaha! Giản Niên, cô thật buồn cười!"
"Người trong cuộc còn chưa nói gì, cô có tư cách gì nói không cho phép!" Nguyệt cười to nói.
"Đủ rồi!"
Tựa hồ đã chạm đến chỗ đau của Giản Niên, Giản Niên bỗng lắc mình đến trước Nguyệt, bóp cổ cô.
"Có ngon thì bóp chết tôi a! Trút giận lên tôi thì lợi ích gì!" Nguyệt vẻ mặt đầy khinh thường.
"Nếu cô thật sự tìm người đến cho Nạp Lan Chỉ Thủy, đợi sau khi cô ta tỉnh lại, muốn cô ta ở bên Cảnh Tiểu Lang thế nào đây hả?"
"Hay nên nói cô muốn để Cảnh Tiểu Lang thương tâm hoặc để cho con bé hận cô!"
Đôi mắt đỏ của Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm vào Giản Niên.
"Đáng chết!"
Giản Niên nới lỏng tay, thống khổ ôm đầu ngồi xuống đất.
Ánh mắt Nguyệt thoáng qua vẻ không nhẫn nại được, cô cúi người xuống, một tay từ từ xoa gương mặt Giản Niên.
"Có một số chuyện tại sao hãy không cứ tiếp nhận nó?"
Khuôn mặt Nguyệt dần phóng đại, tiến tới gần trước Giản Niên.
"Cô..."
Giản Niên ngơ ngẩn, nhìn vào mắt Nguyệt, mặc hành động của Nguyệt.
"Có lẽ tôi có thể an ủi cô một chút..."
Nguyệt nhẹ giọng vừa nói, vừa hôn lên môi Giản Niên.
Nguyệt hôn rất lạnh, Giản Niên không cảm thấy chút nhiệt độ nào trên môi cô ấy. Nguyệt hôn rất nhẹ, giống như lông vũ không ngừng phớt lên môi cô vậy, lên mặt, lên mũi và ánh mắt.
Giản Niên theo bản năng choàng hai tay lên eo cô, rất lạnh.