Giản Niên cùng Nguyệt đồng thời ngốc lăng nhìn đối phương, cho đến khi,
"Còn chưa chịu ngồi dậy! Cô nặng muốn chết!"
Nguyệt oán trách đẩy cô một cái.
"Để tôi xem miệng vết thương một chút."
Giản Niên muốn xem xét vết thương trúng bụng của Nguyệt,
"Đồ ngốc! Tôi không phải người, sao sẽ bị thương chứ?"
Nguyệt không nhịn được đứng dậy,
"Ưhm..." Cô nhíu mày,
"Đau không?" Giản Niên quan tâm nói.
"Nhảm nhí! Cũng không suy nghĩ một chút là tên nào đã hại tôi thành ra như vậy." Nguyệt huơ huơ cái vòng trên cổ tay.
Giản Niên yên lặng, tỏa hồn trạc có thể khóa được linh hồn, nhưng cũng có thể để linh hồn đó nếm được ngũ vị giác của loài người. Xem như sẽ không chảy máu, sẽ không chết, nhưng lại có thể cảm nhận được đau đớn từ bị thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giản Niên lại có chút đau lòng.
"Đi thôi!" Nguyệt vẫn cau mày, hướng cô gọi một tiếng.
Giản Niên đến bên cạnh cô, một tay ôm lấy bờ vai.
"Tôi đỡ cô."
"Bớt vờ vịt tốt bụng!" Bị Nguyệt đẩy ra,
"Giả như giải trừ thứ này, tôi còn cảm kích cô được chút."
Nguyệt đi vài bước, quay đầu lại huơ huơ vòng cổ trên tay.
"Chính là ở đây."
"Tôi thấy cô ta lén lén lút lút một mình vào phòng thay đồ, liền không ra nữa."
Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Không cần tìm, tôi ở đây."
Cô gái mặc đồ bó sát đen ung dung xuất hiện trước mặt các cô.
"Quả nhiên là cô."
Tạ Đình rút cây súng lục màu đen nhắm cả hai.
"Đường đường đại tiểu thư Tạ gia, lại đi giết người làm loại thủ đoạn này, nói ra sợ rằng sẽ trở thành đề tài vui nhộn trong giới truyền thông đây." Giản Niên cười nhạt,
"Ha, đúng vậy. Lâm gia Lâm công tử cũng thích lén lút chơi đùa mấy cái viên thuốc cấm, cả hai đúng thật rất xứng đôi."
Giản Niên cũng không sợ súng trong tay Tạ Đình, cô khoanh tay, thản nhiên nhìn về phía đối phương.
"Nếu cô đã biết tôi định làm gì, khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn rời đi. Mục tiêu lần này của tôi ở bên trong, tôi sẽ không giết những người khác." Tạ Đình thu súng về.
"Chuyện này sợ rằng không được, bởi vì mục tiêu của tôi là cô." Giản Niên nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
"Chuyện này ngược lại thú vị đây, cô muốn biết chuyện gì?"
Tạ Đình của lúc này với dáng vẻ lúc chào hỏi Nạp Lan Chỉ Thủy hoàn toàn như hai người khác nhau, vị đại tiểu thư Tạ gia đây không muốn ai biết về thân phận khác của mình chính là thủ lĩnh đội đánh thuê "Độc Xà". Chỉ cần chịu bỏ tiền, "Độc Xà" có thể lấy đầu bất cứ ai.
"Có người thuê cô giết Nạp Lan Chỉ Thủy?" Giản Niên vào thẳng vấn đề,
"Không sai."
"Nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một trong số đó, đại đa số người có mặt ở đây hôm nay đều là mục tiêu của lần hành động này của chúng tôi."
"Ai thuê các cô?" Trong bụng Giản Niên có chút kinh ngạc, hỏi tiếp.
"Xin lỗi, đây là phẩm hạnh trong nghề của chúng tôi, tuyệt đối không tiết lộ danh tính chủ thuê." Tạ Đình cười nói.
"Cô rất thiếu tiền sao?" Bỗng Giản Niên đổi chủ đề, Tạ Đình lắc đầu cười,
"Tất cả hôm nay tôi có đều là dựa vào hai bàn tay này mà kiếm được."
"Hai người các cô xong chưa?" Nguyệt không nhịn được chen miệng nói,
"Sao vẫn còn chưa đánh?" Nguyệt chớp mắt, một bộ xem kịch vui.
Giản Niên trợn mắt nhìn Nguyệt, tầm mắt Tạ Đình lạnh lùng dời về phía các cô.
"Sợ rằng nhiệm vụ hôm nay của cô không thành rồi." Giản Niên cười nói,
"Tôi biết, tính mạng Nạp Lan Chỉ Thủy lần này tôi tha."
"Ha?" Giản Niên nhiều hứng thú quan sát cô,
"Không thể trả lời." Tạ Đình nói xong xoay người rời đi, thì "đoàng" một tiếng, viên đạn bắn vào chân cô, Tạ Đình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nóc nhà đối diện xuất hiện bóng người.
"Cô biết cô ta?" Tạ Đình lầm bầm,
"Cô Tạ, cô đi được rồi." Giản Niên hướng người trên nóc nhà làm động tác tay.
"Tôi nợ cô một lần." Tạ Đính nói xong, không nhiều lời thêm, trực tiếp rời đi.
Tư Vô Mệnh giết người, chưa bao giờ thất thủ.
"Thật chẳng thú vị, kết thúc như vậy." Nguyệt lộ ra biểu tình thất vọng,
"Vết thương đã đỡ đau chưa?" Giản Niên đột nhiên hỏi.
"Thần kinh, nên đi tìm Tiểu Lang Lang nhà cô đi!" Nguyệt quyệt miệng, xoay người hoạt bát đi về trước.
Ở sau lưng, Giản Niên như có điều suy nghĩ nhìn vòng cổ trên cổ tay, lặng lẽ lấy nó xuống.
"Chị Trấp Thủy, dừng lại a!"
"Dừng lại!"
Cảnh Tiểu Lang liều mạng la lên, Nạp Lan Chỉ Thủy thì liều mạng chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, đầu rắn không đợi kịp duỗi vào. Cảnh Tiểu Lang muốn đóng chặt hàm răng, lại không kịp.
Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của Nạp Lan Chỉ Thủy trước mặt, Nạp Lan Chỉ Thủy dùng sức mút con rắn nhỏ vào trong miệng mình, không cho cô một chút cơ hội thở dốc. Cảnh Tiểu Lang gần như không thở được,
"Ưhm hưm ưm hưm..."
Cô chỉ có thể bất lực phát ra tiếng nấc nghẹn, nhưng đến mép lại biến thành tiếng rên rỉ.
Tay Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không dừng lại, mà dùng sức xoa nắn vú của cô, không có một tia thương tiếc.
Đau đớn cùng tê dại hai giác quan cùng kích thích thể nghiệm Cảnh Tiểu Lang, cô muốn Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng hơn, nhưng miệng lại bị cô ấy chặn lại.
Rốt cuộc, Nạp Lan Chỉ Thủy thả lỏng môi cô, cúi đầu lần tới trên vú, đầu rắn liếm lên đầu vú, một lần lại một lần. Thỉnh thoảng đầu rắn nhọn lại cuốn nó lên vẽ vòng vòng bên trên,
"Ah... ưhm... a... ah!"
Hai tay Cảnh Tiểu Lang theo bản năng ôm lấy đầu Nạp Lan Chỉ Thủy,
Cô vốn ý muốn Nạp Lan Chỉ Thủy dừng lại, không ngờ,
"Ah! ! !"
Bỗng Nạp Lan Chỉ Thủy ngậm đầu vú cô kéo lên một cái, dùng sức mút vào.
"Đừng mà a... chị... Trấp..."
Khoái cảm mãnh liệt đi đôi với một chút đau đớn, khiến tâm trí Cảnh Tiểu Lang lâng lâng.
"Chị muốn em..."
Nạp Lan Chỉ Thủy dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tiểu Lang,
"Chị xin lỗi..."
Cô lại một tay ôm đầu, thống khổ lắc lắc.
"Nóng... quá..."
Nặng nề buông Cảnh Tiểu Lang, hai tay cô ôm lấy đầu, thân hình loạng choạng ngã xuống đất.
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang bất chấp mọi thứ, ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"A! ! ! ! ! ! !