"Thật hết đau?"
Nạp Lan Chỉ Thủy nổi lên tâm tư trêu chọc, cố ý dùng ngón tay chọt chọt gương mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Hết rồi..." Cảnh Tiểu Lang nghẹn ngào một tiếng,
"Sau này chị sẽ thường xuyên cắt móng tay."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình,
"Thật ra không cần..."
Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng liếc trộm Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Hửm?" Nạp Lan Chỉ Thủy dùng giọng tò mò hỏi,
"Tiểu Lang đều đúng hạn cắt móng tay..."
Cảnh Tiểu Lang cọ đầu nhỏ vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, nhỏ giọng lầm bầm.
"Hay cho vật nhỏ có lòng gì hả!" Ngón tay Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ quẹt lên gò má cô.
"Ô ô chị Trấp Thủy không muốn để Tiểu Lang ăn sao?"
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang lộ ra ai oán.
"Không chọc em."
"Chị liền cung kính đợi đại giá, đợi Tiểu Lang Lang tới ăn chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn ung dung nhìn cô.
"Có điều bây giờ phải nghỉ ngơi cho khỏe đã."
Nạp Lan Chỉ Thủy khẽ thở dài, sau khi tỉnh lại cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực, rất buồn ngủ.
"Dạ, Tiểu Lang sẽ ngủ với chị Trấp Thủy."
Nạp Lan Chỉ Thủy kéo chăn, cả hai nằm xuống, cô một tay ôm Cảnh Tiểu Lang. Cả hai nằm sát bên nhau ngủ, chỉ chốc lát sau Nạp Lan Chỉ Thủy liền ngủ.
Cảnh Tiểu Lang lắng nghe tiếng cô thở,
"Chị Trấp Thủy, cả đời Tiểu Lang sẽ luôn canh giữ bên cạnh chị, bất luận là hình dạng nào."
Cảnh Tiểu Lang ngắm nhìn dung nhan ngủ của Nạp Lan Chỉ Thủy, nhẹ nhàng nói.
Đến ngày thứ hai, Nạp lan Chỉ Thủy mới khôi phục một chút tinh thần. Lúc cô thức dậy, Cảnh Tiểu Lang còn đang ngủ. Vì để không đánh thức cô bé, cô cố ý rón rén xuống giường.
Trong ký ức, cô nhớ cuối cùng hình như là Giản Niên đã cứu cô. Nhưng cô làm sao cũng không nhớ nổi Giản Niên đã làm cách nào, trong căn nhà lớn trống rỗng chỉ có mình cô, ngay cả người giúp việc cũng không thấy một ai.
Nạp Lan Chỉ Thủy đoán chừng các cô vẫn còn đang nghỉ, vì vậy quyết định trước làm một ít thức ăn. Cô với Giản Niên dù trong tối xem như là tình địch, nhưng Giản Niên đã cứu cô một lần là sự thật, ân tình này Nạp Lan Chỉ Thủy nhất định sẽ trả.
"Bình phục lại cũng không tồi."
Nạp Lan Chỉ Thủy đang bận rộn trong phòng bếp, thì giọng Giản Niên vang lên sau lưng.
"Chuyện ngày hôm qua cảm ơn cô." Nạp Lan Chỉ Thủy trịnh trọng nói,
"Tôi là vì Tiểu Lang Lang."
"Tôi nợ cô một lần." Nạp Lan Chỉ Thủy tiếp tục nói,
"Không cần." Giản Niên cố ý xoay mặt đi,
"Tôi sợ thân thể Tiểu Lang Lang không chịu nổi, mới ra tay giúp cô."
Thời điểm Giản Niên nói những lời này dường như có chút tức giận, Nạp Lan Chỉ Thủy nhắm hai mắt,
"Vì Tiểu Lang, tôi cũng phải nói lời cảm ơn với cô."
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô xong chưa!" Giản Niên nặng nề gõ lên mặt bàn,
"Tôi làm tất cả chẳng qua chỉ hy vọng Tiểu Lang Lang vui vẻ. Nếu cô không thể bảo vệ tốt cho chị ấy, vẫn là vừa hay nhân dịp này sớm rời khỏi chị ấy đi."
"Tôi yêu Cảnh Tiểu Lang."
Tầm mắt Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nhìn chằm chằm Giản Niên,
"Yêu? Ha!"
"Hôm qua nếu không phải cô đi theo Lâm Quốc Đống, Tiểu Lang Lang cũng sẽ không bị người ta ức hiếp ngã xuống nước."
"Biết rõ Lâm Quốc Đống dụng ý không thể dò, cô còn sơ ý, kết quả bị trúng kế hắn lại để Tiểu Lang Lang tới làm thuốc giải!"
"Nạp Lan Chỉ Thủy, hết thảy những chuyện cô làm chẳng phải đều là gây tổn thương cho chị ấy?" Giản Niên chất vấn,
"Cô nói Tiểu Lang Lang bị người ta ức hiếp ngã xuống nước?!"
Vẻ mặt Nạp Lan Chỉ Thủy khẽ biến, thật ra Giản Niên cũng hiểu tất cả mọi chuyện đều không thể do Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng đáy lòng cô chính là tức giận, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ là một người bình thường, dựa vào cái gì làm chỗ dựa che chắn cho Cảnh Tiểu Lang, dựa vào cái gì Tiểu Lang Lang vì cô ta mà hy sinh tất cả. Dù cách suy nghĩ như vậy rất nhỏ mọn, nhưng trước mặt tình cảm, lý trí Giản Niên cơ bản vẫn tan vỡ.
Xem như hôm nay cô thuyết phục bản thân độ lượng tiếp nhận việc các cô ấy ở bên nhau, nhưng chỉ duy việc liên quan tới Cảnh Tiểu Lang bị tổn thương, là thần kinh cô sẽ lại căng thẳng.
"Chuyện này là lỗi của tôi." Nạp Lan Chỉ Thủy nắm chặt quả đấm, cúi đầu nói.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô có hiểu không!"
"Cái tôi muốn không phải lời xin lỗi sáo rỗng của cô!"
"Tôi chỉ cần Cảnh Tiểu Lang được tốt!"
Yên lặng một chốc, bầu không khí khẩn trương giữa cả hai tràn ngập gian bếp, giằng co không ngừng.
Trứng luộc trong nồi sớm đã cháy, nhưng cả hai vẫn yên lặng bất động.
"Mùi gì vậy?" Nguyệt ngửi một chút,
"Ối!" Cô sợ hãi kêu lên, chỉ về cái nồi.
Nạp Lan Chỉ Thủy chậm rãi hồi thần, nhanh chóng đổ trứng trong nồi ra.
"Mới sáng sớm, hai người cũng không thể thôi một chút sao?"
"Bằng không lại đánh thức Tiểu Lang Lang?" Nguyệt nhướng mi nhìn cả hai.
"Tôi không có khẩu vị, ra ngoài một chút." Giản Niên cầm áo khoác tới cửa chính.
"Tôi nấu lại."
Nạp Lan Chỉ Thủy nói nhỏ một câu, xoay người tiếp tục bận bịu.
"Giản Niên chẳng qua chỉ quá quan tâm đến Cảnh Tiểu Lang thôi." Nguyệt ngồi trước bàn ăn, không có chút để ý nói.
"Vậy tại sao cô ta không nói với Tiểu Lang!"
Nạp Lan Chỉ Thủy ném cái nồi đi, đã chẳng còn tâm tình.
"Haha!"
"Nạp Lan, cô cho rằng cô ấy chưa từng thử sao?"
Nguyệt từ trên bàn cầm lấy bánh mì, xé một miếng cho vào miệng.
"Lời này có ý gì?" Chân mày Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu chặt,
"Trong lòng con sói ngu ngốc đó từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình cô, đây là điều đã định trước."
"Cô có phải có chuyện gạt tôi?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi vào trước mặt cô,
"Nạp Lan, thật tốt quý trọng mọi người bên cạnh." Nguyệt chẳng qua thản nhiên nói,
"Thật ra tôi luôn hoài nghi, tôi và cô gặp nhau sớm đã nằm trong dự liệu của cô." Nạp Lan Chỉ Thủy men theo ánh mắt Nguyệt,
"Giờ này Tiểu Lang Lang