"Chị Trấp Thủy, chị khóc ư?"
Cảnh Tiểu Lang ngồi dậy, không hiểu nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Cô đưa ra bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị không sao... không sao."
Nạp Lan Chỉ Thủy khịt mũi, lấy sống tay lau nước mắt.
"Ô... Trong miệng có một cổ mùi máu tanh." Cảnh Tiểu Lang the lưỡi liếm khóe miệng,
"Máu?"
Ngón tay Cảnh Tiểu Lang chùi lên, đỏ như máu thịt.
"Chị Trấp Thủy, tay chị làm sao vậy?!"
Cảnh Tiểu Lang liếc thấy bàn tay bị vải gạc trắng băng lại của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Không sao..." Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý đưa tay ra sau lưng, không để Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy.
"Gạt người!"
Cảnh Tiểu Lang không thuận theo không buông tha, hai tay nắm lấy bàn tay Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Có phải vừa rồi tại em?"
Cảnh Tiểu Lang đối với ký ức mới xong có chút mơ hồ, chẳng qua cô chỉ mơ hồ cảm thấy máu trên khóe môi là của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tiểu Lang Lang, trước hãy nghỉ ngơi cho khỏe."
"Những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều."
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy ảm đạm, né tránh ánh mắt Cảnh Tiểu Lang.
"Đừng đi! Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang bắt chặt lấy tay Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị chỉ rời đi chút thôi, một lát sẽ trở lại bên cạnh em."
Nạp Lan Chỉ Thủy miễn cưỡng nặn ra nụ cười,
"Ưm... Tiểu Lang đợi chị."
Rốt cuộc Cảnh Tiểu Lang thả lỏng tay, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy xống lầu, bất lực ngồi lên salon.
"Nguyệt, bây giờ cô có thể nói cho tôi rốt cuộc cô đã biết được những gì?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi Nguyệt ngồi đối diện.
"Tiểu Lang Lang khôi phục lại như thường rồi phải không." Nguyệt hỏi,
"Ừ." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.
"Xin lỗi, Nạp Lan. Có một số việc vẫn chưa đến lúc để nói, huống hồ trong ký ức của tôi vẫn còn một chút hỗn loạn." Nguyệt nghiêm túc nói.
"Ký ức hỗn loạn?" Nạp Lan Chỉ Thủy hơi giật mình,
"Đúng vậy."
"Tôi vốn nên biến mất khỏi thế giới này rồi, kết quả tôi vẫn lưu lại..."
"Chỉ còn lại mình tôi..." Giọng Nguyệt có chút cô đơn,
"Cô có thể nói rõ hơn không?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi tiếp,
"Tôi chỉ có thể nói, trước kia chúng ta đã từng quen biết nhau mà thôi..."
"Tôi hiểu rõ nhân quả giữa các cô một chút, nhưng lúc này tôi không thể nói được."
"Hơn nữa tôi cũng không cho rằng nói ra đối với các cô sẽ có lợi ích." Nguyệt hiếm thấy nghiêm túc nói.
"Như bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?" Nguyệt bỗng nhìn sang Nạp Lan,
"Nhưng vừa rồi Tiểu Lang Lang ở ngay trước mặt tôi... đau đớn như vậy!"
"Một chút cũng không hề tốt!" Nạp Lan Chỉ Thủy nóng nảy quát lên.
"Sự tình như vậy về sau có lẽ sẽ nhiều hơn, nhưng chỉ cần cô dùng máu của mình là có thể kềm lại được." Nguyệt không nhanh không chậm nói.
"Cô rốt cuộc giấu giếm bí mật gì?"
"Có phải chỉ cần nói ra, thì tôi với Tiểu Lang Lang liền sẽ không thể ở bên nhau nữa!" Nạp Lan Chỉ Thủy dùng trực giác suy đoán nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Giản Niên tiến vào, Nạp Lan Chỉ Thủy cùng Nguyệt lập tức trầm mặc.
Giản Niên nhìn cả hai, lại nhìn lên lầu một.
"Tiểu Lang Lang xảy ra chuyện?"
Vừa nói, Giản Niên vừa chạy lên lầu,
"Em ấy đang nghỉ ngơi." Nạp Lan Chỉ Thủy gọi cô lại.
Lúc này Giản Niên mới chú ý băng gạc băng bó tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tôi cần các cô cho tôi một lời giải thích!" Giản Niên đứng giữa cả hai, nói.
Cả hai vẫn yên lặng,
"Nguyệt, tới đây với tôi một chút."
Giản Niên không cho Nguyệt đường cự tuyệt, kéo cô vào căn phòng nằm cạnh bên.
Đóng cửa, Giản Niên xoay người lại, khoanh tay nhìn về phía Nguyệt.
"Làm gì dùng ánh mắt như thẩm vấn tội phạm nhìn tôi vậy?" Nguyệt bất mãn mân mê miệng.
"Nói đi, có phải có liên quan tới mục đích cô ở lại bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy và Tiểu Lang?" Giản Niên đi thẳng vào vấn đề.
"Mục đích?"
"Không biết cô đang nói gì."
"Đừng giả vờ hồ đồ với tôi!" Giản Niên xoay người cô lại, nghiêm nghị hỏi.
"Cô làm chi gầm lên với tôi chứ!" Nguyệt tránh thoát tay Giản Niên,
"Tôi đã nói nếu có người muốn tổn thương Tiểu Lang, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó!" Giản Niên trợn mắt nhìn cô.
"Giản Niên, cô chết tiệt!" Nguyệt đẩy Giản Niên,
"Có bản lĩnh thì giết tôi này! Bảo đảm chẳng còn ai có thể tổn thương đến Tiểu Lang Lang của cô nữa!" Nguyệt tức giận nói, ánh mắt có chút ủy khuất.
"Đủ rồi!" Giản Niên một phát níu tay cô lại, kéo cô đến bên cạnh,
"Đồ Giản Niên chết tiệt! Cô dựa cái gì đối xử tôi vậy chứ!"
"Liền ức hiếp tôi!" Nguyệt càng nói về sau càng nghẹn ngào ô ô khóc.
"Tôi không ức hiếp cô." Giản Niên trả lời một câu,
"Chính là ức hiếp tôi!" Nguyệt vừa khóc vừa hét lên.
Giản Niên chịu, dời đi ánh mắt, cúi đầu.
"Giản Niên, rồi sẽ đến một ngày tôi biến mất. Trước lúc đó, cô không thể đối xử tôi tốt hơn sao?"
Nguyệt giở đôi mắt long lanh, hướng Giản Niên bắt đầu làm nũng.
Hai cái tai nhọn giật giật, đôi mắt đỏ run run.
"Cô..." Giản Niên nhất thời không nói nên lời,
"Haiz..." Cối cùng bất đắc dĩ thở dài,
"Xin lỗi..." Giản Niên híp mắt.
Nguyệt vẫn cúi người thút thít.
"Cô mới vừa rồi nói biến mất là có ý gì?" Giản Niên đột nhiên hỏi,
"Ngu ngốc! Tôi chính là một cô hồn vất vưởng... đã chết rồi a." Nguyệt thản nhiên nói.
"Đầu thai sao?" Giản Niên theo bản năng hỏi,
"Đồ ngốc!"
"Tôi đâu có đầu thai được..." Giản Niên nghe thấy, lòng chợt run lên.
Lúc Giản Niên cùng Nguyệt đi ra, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn ngồi trên salon mặt không cảm xúc.
"Cô không vào ở cạnh Tiểu Lang Lang sao?" Giản Niên dẫn đầu mở miệng trước,
"Tôi muốn ở một mình thêm một lúc." Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu nhìn Giản Niên.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Giản Niên ngồi vào bên cạnh, Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc nhìn cô.
"Còn nhớ vụ tai nạn xe đó không?"
"Hôm qua trong tiệc sinh nhật Lâm Quốc Đống, cô đã bị liệt vào đối tượng ám sát."
"Cô sớm đã biết?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi ngược lại, vụ tai nạn xe cũng không phải bất ngờ, cô sớm đã phát giác. Nhưng hóa