Bầu trời sao, đã tồn tại từ thuở ban sơ khi địa cầu ra đời. Bất kể thời gian trôi qua, nó cũng không quản biển cả trở thành ruộng vườn, chứng kiến hết thảy sự vật thay đổi hưng suy.
Loài người, vĩnh viễn từ xưa đến nay, đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao. Bọn họ tin rằng trên trời tồn tại những chư thần, chi phối tất cả loài người, từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, đời này đến kiếp khác.
Bọn họ tín ngưỡng chư thần, cho rằng chư thần sáng lập ra thế giới, dành ra tất cả, để bảo vệ bọn họ.
Nhưng những thương tổn thì vẫn chưa bao giờ hết, cho nên loài người cho rằng còn một cổ lực lượng tà ác khác cũng đồng thời tồn tại, đối lập với chư thần.
Họ chỉ cần kiên định không đổi tin thờ chư thần, đứng cùng trận tuyến với chư thần, thì thần sẽ giúp đỡ loài người đánh bại tà ác.
Ngày nay, địa vị khoa học đã thay thế thần.
Thần cũng sẽ "chết"...
-----
-Thiên giới Nam Thiên Môn-
"Lại đang quan sát?" Cửa Nam Thiên mở ra, Thiên Lý Nhãn đứng thẳng, đôi mắt hiện lên u tối, thoáng lộ ra ánh sáng. Mà sau lưng hắn, là một người đàn ông có đôi cánh sắt, hai tay đang khoanh trước ngực, nói.
"Chức trách thôi mà." Ánh sáng tản đi, hai mắt hắn khôi phục lại ban đầu, Thiên Lý Nhãn xoay đầu hướng về phía tên đàn ông.
Tên đàn ông che kín nửa bên mặt tự động kéo cái chụp mắt đang bịt chặt lên, lộ ra gương mặt tuấn tú.
"Bất tri bất giác trôi qua cũng đã lâu, gần đây ta luôn thấy nhớ bọn họ..."
"Thân là thiên binh, những thứ tình cảm thừa thải đó chúng ta không cần đến." Thiên Lý Nhãn nói rất trầm.
"Không có họ, cũng sẽ không có thiên giới bây giờ." Lôi Chấn từng câu từng chữ nói.
"Ngu xuẩn, thử nhìn lại dáng vẻ bây giờ của thiên giới đi." Thiên Lý Nhãn từ chối cho ý kiến.
Cuộc chiến giữa thần và yêu lần trước ở thiên cung đã làm nơi đây hư hại hầu hết, thần đế dưới tình hình đó đã bế quan, nhiều năm qua đi vẫn không có chút cải biến.
"Ngươi vẫn còn trách Thất Sát?" Lôi Chấn cau mày,
"Thập tứ tinh diệu chẳng qua cũng chỉ là thập tứ tinh diệu, bọn họ không phải thần không phải ma cũng không phải yêu, tạo hóa vận mệnh, tại sao đến giờ ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ! Bọn họ và chúng ta không giống nhau! Bọn họ xuất hiện, rồi chết đi chẳng qua là "quy luật"." Thiên Lý Nhãn mặt không cảm xúc,
"Bọn họ là "huynh đệ" cùng ta sóng vai tác chiến!" Lôi Chấn lạnh lùng nói, hắn nắm chặt quả đấm.
"Năm đó nếu không có Thất Sát, ngươi sớm đã chết rồi!"
"Đây là ngươi nợ nàng!" Lôi Chấn hét lên.
"Đủ rồi!" Thiên Lý Nhãn rũ thấp tròng mắt.
"Ta không nợ ai cả!"
"Ta là thiên binh, chức trách của ta liền thủ hộ thiên giới!"
"Lẽ nào ngươi đã quên mấy thứ này tất cả đều do nàng ta gây nên?!"
"Nàng ta và tên nghiệp súc đó!"
"Ha! Thiên Lý Nhãn, ngươi con mẹ nó có còn là đàn ông không?"
"Ngươi đố kỵ Thất Sát mạnh hơn ngươi, cho nên ngươi sớm đã không xem nàng vừa mắt."
"Vô liêm sỉ!"
Thiên Lý Nhãn đấm Lôi Chấn một cái, không ứng phó kịp, nên Lôi Chấn bị trúng một đánh. Nhưng trong mắt Lôi Chấn lại tràn đầy chế giễu,
"Nói trắng ra, nàng ta chỉ là công cụ của thiên giới. Cuộc chiến tinh diệu đã thất bại, đều vì thứ tình cảm không nên có của nàng ta!"
"Tùy ngươi! Nàng là "huynh đệ" của ta, là huynh đệ tốt của Lôi Chấn này. Còn ngươi cái gì cũng không phải!" Lôi Chấn chỉ vào hắn.
"Thời gian đã hết, ta muốn hạ giới tìm nàng."
"Ngươi dám cãi lại thiên quy?" Thiên Lý Nhãn chất vấn,
"Thiên giới con mẹ nó sớm đã chẳng còn tồn tại, thiên quy gì đó biến đi!"
"Ngươi cứ việc ở lại để mọc rêu mốc!"
"Ta đi tìm Tham Lang uống rượu!"
"Lâu rồi không gặp mặt, không biết kiếp này dáng dấp nàng ấy có xinh đẹp hơn không."
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng đã xa dần của Lôi Chấn, Thiên Lý Nhãn nhắm hai mắt.
-----
"Tiểu Lang Lang, muốn ăn món gì? Hôm nay em sẽ nấu cho chị ăn."
Đối mặt nhiệt tình của Giản Niên, Cảnh Tiểu Lang thất vọng rũ thấp đầu. Cô đã mấy ngày không gặp mặt chị Trấp Thủy, hôm nay chị Trấp Thủy cũng bận rộn công việc sẽ không tới tìm cô.
"Tiểu Lang Lang?" Liếc thấy mất mát trong mắt Cảnh Tiểu Lang, trong lòng Giản Niên cứng lại.
"Hửm? Hỏa Hỏa."
Lúc này Cảnh Tiểu Lang mới ý thức được Giản Niên đang nói chuyện với cô,
"Xin lỗi, Hỏa Hỏa. Chị lại ngẩn người rồi." Cảnh Tiểu Lang mặt mày ủ rũ đặt đầu lên bàn.
"Là đang nhớ Nạp Lan Chỉ Thủy sao?" Biết rõ câu trả lời, Giản Niên vẫn hỏi.
"Hỏa Hỏa, chị Trấp Thủy gần đây có gì đó không đúng." Cảnh Tiểu Lang lắc đầu, hơi phiền não tự lẩm bẩm.
"Tiểu Lang Lang, ở bên em không tốt hơn sao?" Giản Niên không nhịn được nói.
"Ô?" Cảnh Tiểu Lang giật mình nhìn Giản Niên.
"Tiểu Lang không phải luôn một mực bên cạnh Hỏa Hỏa sao?" Cảnh Tiểu Lang cười lên tiếng,
"Quên Nạp Lan Chỉ Thủy đi, chung sống với em."
"Ý em là như vậy." Giản Niên nắm tay cô lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô.
"Ô!" Cảnh Tiểu Lang giống như bị kinh sợ vậy rụt tay về.
"Hỏa Hỏa... không được..." Cảnh Tiểu Lang nói rất nhỏ,
"Một cơ hội cũng không muốn cho em sao?" Ánh mắt Giản Niên ảm đạm,
"Tiểu Lang đã đáp ứng gả cho chị Trấp Thủy..." Cảnh Tiểu Lang xấu hổ nói.
"Hơn nữa Tiểu Lang đã là... người của chị Trấp Thủy."
"Như vậy với Hỏa Hỏa không tốt..."
Thanh âm Cảnh Tiểu Lang càng nói càng nhỏ.
"Em không ngại."
Cơ hồ trong nháy mắt, Giản Niên nắm lấy tay Cảnh Tiểu Lang, kéo cô từ chỗ ngồi, gần vào trong lòng.
"A!" Cảnh Tiểu Lang kinh hô thành tiếng,
"Hỏa Hỏa, em buông ra!"
Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy, một tay khước từ trước ngực cô.
Giản Niên thế nhưng càng ôm càng chặt,
"Hỏa Hỏa!"
"Hai người đang làm gì vậy?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đẩy cửa vào nhìn thấy một màn này, hộp bánh ngọt trong tay cô rơi xuống đất lên tiếng đáp lại.
"Chị Trấp Thủy!"
Nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu Lang hưng phấn kêu lên.
"Ưhm..."
Giản Niên thấy vậy hôn lên môi Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang nhất thời không tránh thoát được, chỉ đành để mặc cô ấy hôn.
Nạp Lan Chỉ Thủy ngốc lăng nhìn các cô, rồi xoay người ra ngoài.
"Bốp" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang gấp đến độ tát Giản Niên một cái,
"Hỏa Hỏa... chị không cố ý đâu."
"Chị Trấp Thủy!"
Nói xong câu này, cô lập tức đuổi theo Nạp Lan Chỉ Thủy chạy ra ngoài.
Giản Niên khổ sở sờ chỗ bị đánh,
"Quả nhiên vẫn không được sao..."
"Buông tay đi." Nguyệt ngồi trên thang gác, nhìn cô nhàn nhạt nói.
"Cô chẳng biết gì cả!" Giản Niên sâu đậm nhìn cô, muốn xoay người.
"Người không biết gì cả là cô đó!" Nguyệt đứng dậy,
"Cảnh Tiểu Lang với Nạp Lan Chỉ Thủy đã định trước sẽ ở bên nhau, Giản Niên cô liền dẹp bỏ ý định