Hôm nay, Nạp Lan Chỉ Thủy đặc biệt dậy thật sớm. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống mặt đất, lúc thay quần áo cô có hơi hoảng thần.
Cảm thấy đây là một điềm tốt, đợi một hồi cô nhất định sẽ cùng Tiểu Lang nói rõ ràng cũng sẽ được cô ấy tha thứ.
Lẽ đương nhiên, cô lái xe đến tiệm bánh ngọt, Cảnh Tiểu Lang vẫn luôn rất thích ăn bánh của tiệm này.
Tâm trạng tốt xách hộp bánh ngọt đi ra,
"Xin lỗi cô."
Lúc ra cửa, cô va phải một cô gái đội mũ lưỡi chai, đối phương nói một tiếng xin lỗi liền vội vã tiến vào,
"Cái bà mắc dịch, mới sáng sớm đã đòi ăn bánh ngọt."
Nạp Lan Chỉ Thủy không thấy rõ gương mặt cô gái, chỉ nghe thấy câu lèm bèm đó của cô, khóe miệng không khỏi cong lên, chỉ cảm thấy thú vị.
Thời điểm đi ngang qua một tiệm bán hoa ven đường, Nạp Lan lại theo bản năng dừng xe.
Cầm một bó hồng to ngồi trở lại trong xe, đem nó đặt nhẹ nhàng lên ghế ngồi bên cạnh. Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn qua, vẻ mặt thích ý cười lên.
Cô chưa bao giờ mua hoa tặng người khác, có một lần vì Lâm Quốc Đống tấn công cô bằng cách tặng hoa, nên khiến cô thậm chí cảm thấy tặng hoa là một loại hành động rất thô tục.
Mà nay, bản thân lại cũng gia nhập đội ngũ "tục khí" này, nghĩ tới đây Nạp Lan Chỉ Thủy không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng chỉ cần đối tượng là Cảnh Tiểu Lang, vậy đương nhiên là không giống, giờ phút này Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy cô có thể vì Cảnh Tiểu Lang làm bất kỳ chuyện gì.
Lúc chín giờ sáng, Nạp Lan Chỉ Thủy đã xuất hiện trước cổng căn biệt thự của Giản Niên.
Trong lòng cô thấp thỏm nhìn chằm chằm cánh cổng đóng chặt, suy nghĩ đợi một lát có phải sẽ là Cảnh Tiểu Lang chạy ra mở cổng không.
"... Trấp..."
Cảnh Tiểu Lang lộ ra cái đầu nhỏ, trong nháy mắt khi nhìn rõ người trước mặt, một cỗ tâm trạng vui sướng rất lớn sản sinh một cách tự nhiên.
Cô hưng phấn đến xém chút không nhả ra được một lời hoàn chỉnh,
"Bảo bối~~"
Nạp Lan Chỉ Thủy đã giang hai tay, Cảnh Tiểu Lang nhào vào lòng cô.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, em còn tưởng rằng chị không muốn Tiểu Lang nữa rồi."
"Xin lỗi, bảo bối, chị đến muộn."
Nạp Lan Chỉ Thủy đặt cằm lên đầu cô bé, ôm lấy tiểu tử vào lòng, trái tim trào dâng ấm áp.
"Chị Trấp Thủy, đây là bánh ngọt cho Tiểu Lang sao?"
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Cảnh Tiểu Lang rời khỏi ngực cô, nhanh mắt liếc thấy túi trong tay Nạp Lan Chỉ Thủy, logo hoa văn quen thuộc lập tức gọi lên con sâu thèm ăn trong bụng Cảnh Tiểu Lang.
"Ừ ừ~"
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô, không nhịn được hôn cô một cái.
"Tiểu Lang Lang, ai vậy?"
Giọng nữ xa lạ vang lên sau lưng Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu nhìn ra sau lưng Cảnh Tiểu Lang.
Chỉ thấy một phụ nữ xinh đẹp mắt xanh bước ra, thời khắc cả hai đối mặt một tia lửa vô hình nẹt lên.
Liền giống như hiểu ra rằng hai người đàn bà chiếm lấy vị trí cao lần đầu tiên gặp nhau liền muốn ganh đua cao thấp vậy.
"Cô là Nạp Lan Chỉ Thủy?" Cảnh Lang hé miệng mỉm cười,
""Nội nhân*" của Cảnh Tiểu Lang." (*Là vợ, là bà xã)
Thời điểm nói ra lời này Nạp Lan Chỉ Thủy liền hối hận, nhưng trong đầu nhất thời không lục tìm được những từ khác. Chỉ là theo bản năng muốn tuyên thệ chủ quyền với Cảnh Tiểu Lang trước mặt người phụ nữ kia. Cô thế nhưng chính tai nghe thấy đối phương gọi thân mật với Tiểu Lang Lang.
Cảnh Tiểu Lang thì đã đơ ra như cái máy tại chỗ, gương mặt cô đỏ gắt như trái hồng chín.
Nội nhân... chị Trấp Thủy trước mặt mẹ nói là nội nhân của mình... chị Trấp Thủy đây là thừa nhận muốn làm vợ mình sao...
"Phì."
Cảnh Lang bị lời nói kinh hãi của Nạp Lan Chỉ Thủy làm cho kinh ngạc, lúc này mới cười ra tiếng.
"Rất buồn cười sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm trang hỏi,
"Không~"
Cảnh Lang vẫn không nhịn được cười,
"Tiểu Lang Lang, ta thích cô gái này."
Nạp Lan Chỉ Thủy xém chút cho rằng mình nghe lầm,
"Cảm ơn, nhưng mà tôi không thích cô."
Nạp Lan Chỉ Thủy phong cách trước sau như một trả lời,
"Phụt~"
Lần này Cảnh Lang cười đến gập cả người, Cảnh Tiểu Lang thì ngượng ngùng nhìn qua lại cả hai, gãi đầu.
"Chị Trấp Thủy, người này là..."
"Bảo bối, chị thích ai?"
Một đạo giọng nữ truyền tới, Cảnh Lang ngẩn người,
"Bảo bối~, chị yêu là ai, em còn chưa biết ư~"
Cảnh Lang gương mặt đầy ấp lấy lòng hai tay choàng qua hông Lục Hồng.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời tiêu hóa không kịp, kinh ngạc nhìn động tác thân mật của hai người phụ nữ trước mặt. Người phụ nữ ra lúc sau giữa hai mi mắt có chút mị ý, cũng thuộc về dạng người đẹp khiến người ta gặp sẽ khó quên.
"Chị Trấp Thủy, hai người này là mẹ của em..." Cảnh Tiểu Lang nhỏ giọng thì thầm một câu.
"Mẹ?" Nạp Lan Chỉ Thủy hóa đá tại chỗ.
"Xin lỗi cháu, ái nhân của ta có hơi nghịch ngợm~"
Lục Hồng đặt ly cà phê đã pha xong trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Lục bá mẫu... người nói xin lỗi hẳn nên là cháu..."
Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn có chút không quen tiếng xưng hô này, dù sao nhìn từ bề ngoài, quả thực rất khó tin các cô ấy đã làm mẹ. Hơn nữa lúc nãy cô còn xem mẹ Tiểu Lang Lang là tình địch, cảm thấy xấu hổ.
Lục Hồng đồng dạng đưa cà phê cho Cảnh Lang xong, liền chuẩn bị ngồi xuống, lại bị Cảnh Lang kéo một cái vào lòng. Cô thoáng vùng vẫy, nhỏ giọng nói:
"Có người ở đây..."
"Người của mình, em sợ gì~"
Cảnh Tiểu Lang giam cầm cô trong ngực, Lục Hồng ngượng ngùng nhìn thoáng qua Nạp Lan Chỉ Thủy.
Còn Cảnh Tiểu Lang ăn hàng, thì ngồi một bên gặm cái bánh ngọt, đến nổi bó hồng to, Cảnh Tiểu Lang hiển nhiên không hề có lấy một chút hứng thú. Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy có chút bị đánh bại, ném bó hồng to qua một bên. Trong đầu suy nghĩ tặng hoa quả nhiên là một việc rất tục, lần sau vẫn là cân nhắc mua bánh ngọt ở tiệm bánh nọ cho Cảnh Tiểu Lang mới tương đối đáng tin cậy hơn.
"Như cháu thấy, chúng ta là mẹ ruột của Tiểu Lang Lang." Cảnh Lang vào thẳng vấn đề,
"Dạ?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn người,
"Nạp Lan, ý ta ngọn nguồn huyết mạch trên người Tiểu Lang Lang là từ hai người chúng ta."
"Là mang ý