"Phải chăng là đã hơi quá nghiêm túc?"
Lục Hồng dựa vào vai Cảnh Lang, bên tai cô nói nhỏ.
"Đâu có chuyện muốn kết hôn với Tiểu Lang Lang nhà mình dễ như vậy, hừ~" Cảnh Lang nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.
"Phì~" Lục Hồng không nhịn được cười ra tiếng,
"Bảo bối~ em cười cái gì?" Cảnh Lang bất mãn nói.
"Cảm thấy chị liền lập tức trở lại như thời còn trẻ vậy."
Ngón tay Lục Hồng vẽ nhẹ trên hàng mi cô, buồn cười nói.
"Chị bây giờ cũng đang rất tươi trẻ nè~" Cảnh Lang cao ngạo hất cằm lên,
"Sẽ không phải em chê chị già rồi chứ." Cảnh Lang điểm lên chóp mũi Lục Hồng,
"Không~" Lục Hồng nũng nịu chủ động đưa tay choàng qua cổ cô,
"Lang của em vĩnh viễn là xinh đẹp nhất~"
"Hơn nữa còn rất cường đại~" Lục Hồng ngưng mắt nhìn vào mắt Cảnh Lang, si ngốc nói.
"Lại mê người lại soái, còn rất mạnh. Giống như bước ra từ những tình tiết trong phim truyền hình vậy." Lục Hồng tự lẩm bẩm.
"Vậy chẳng phải em nên thật tốt hôn cô ấy~"
Cảnh Lang nghênh hợp nói, cố ý siết chặt vòng eo Lục Hồng, khiến Lục Hồng càng dựa về hướng người cô.
"Chị là người anh hùng của em~ thiên hạ vô song~"
Lục Hồng nhìn vào mắt cô, từ từ hôn lên chiếm hữu đôi môi.
Cảnh Lang cười cong mắt, đưa ra chiếc lưỡi trên môi Lục Hồng nhẹ nhàng liếm.
"Vợ đại nhân yêu dấu~ cái miệng nhỏ nhắn của em càng ngày càng ngọt~"
Hai người dần dần bắt đầu si mê dây dưa, từ cạn tới sâu, xung quanh cả hai dấy lên nóng bỏng yêu diễm.
Bỗng, Cảnh Lang xốc ngang Lục Hồng lên, từng bước từng bước lên cầu thang.
"Bảo bối~ chị vĩnh viễn chỉ làm nữ anh hùng của mình em~"
-----
"Tiểu Lang Lang, trở vào trong đi~"
Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi ở ghế lái, nhìn Cảnh Tiểu Lang đang bên ngoài cửa xe quyến luyến không thôi, cô lộ ra cánh tay sờ đầu cô bé.
"Chị Trấp Thủy~ ngày mai chị vẫn đến thăm Tiểu Lang không?" Cảnh Tiểu Lang nhẹ nhàng nói,
"Đến~"
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy càng chẳng đành, chỉ muốn giờ phút này liền mang theo Cảnh Tiểu Lang về nhà.
"Dạ~ vậy Tiểu Lang nhất định sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi chị quay lại~"
Cảnh Tiểu Lang lộ ra nét mặt tươi cười, gật đầu một cái.
Thắt dây an toàn, Nạp Lan Chỉ Thủy mỉm cười với Cảnh Tiểu Lang, lúc này xe mới rời đi.
Nhìn theo bóng xe dần biến mất, biểu cảm thất vọng lần nữa trở lại trên gương mặt Cảnh Tiểu Lang.
Dọc trên đường đi, tâm trạng Nạp Lan Chỉ Thủy rất lâu vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Trong đầu cô từ đầu đến cuối đều quanh quẩn nét mặt bi thương của Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang..."
Thời điểm dừng lại giữa ngã tư đường, cô theo bản năng nhìn ra ngoài cửa xe.
Nạp Lan Chỉ Thủy, hóa ra ngươi vô dụng đến thế...
Có tiếng lòng bỗng nhiên chui vào đầu cô, Nạp Lan Chỉ Thủy giật mình.
Cảm giác đã từng quen biết... xảy ra chuyện gì...
Chưa kịp suy nghĩ nguyên nhân chuyện vừa phát sinh, một giây sau đó, có tiếng vật nặng đụng nóc xe, khiến cô không ứng phó kịp.
Là tiếng tấm kim loại sụp lún, thân xe biến dạng, Nạp Lan Chỉ Thủy nhanh chóng mở cửa xe kịp thời chạy ra ngoài.
Còn chưa tỉnh hồn, một khắc sau khi cô chạy ra, từ chỗ giữa xe đã bị xé ra làm đôi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Xung quanh trên đường, đám đông người hoảng loạn, trợn mắt há hốc chứng kiến sự việc không thể tưởng tượng nổi.
Dự cảm trước có mối nguy hiểm, Nạp Lan Chỉ Thủy hướng một bên né tránh. Trên mặt truyền tới cảm giác đau, nhắc nhở cô tất cả những thứ này đều là sự thật phát sinh. Một tia máu tươi từ trên mặt chảy xuống, Nạp Lan Chỉ Thủy tê liệt ngồi trên mặt đất, không thể tin nhìn vào "không khí" trước mắt.
Rõ ràng chỗ đó không có gì cả, rõ ràng chỗ đó cái gì cũng không tồn tại.
Nhưng quả thật có gì đó tồn tại ở chỗ đó, cô biết rõ, "thứ đó" muốn giết cô.
"Chạy mau!"
Đương lúc cô đang suy nghĩ, lúc cận kề cái chết. Thì một cậu trai xa lạ kịp thời xông vào, bắt lấy bả vai cô.
"Cậu là ai?"
Suy nghĩ Nạp Lan Chỉ Thủy ngổn ngang không thể phân biệt được chuyện gì đang diễn ra, cậu trai tuổi tác nhìn qua chừng hai mươi tóc nâu ngắn mang cô không ngừng chạy về trước.
Ước chừng chạy được một đoạn đường, cậu trai tóc ngắn bấy giờ mới thả lỏng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy đứng tại chỗ, miệng há to thở dốc.
"Chắc hắn sẽ không đuổi tới đây đâu."
Cậu trai tóc ngắn buông thỏng cánh tay,
"Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy mờ mịt hỏi.
"Xem bộ dạng cô là đã quên sạch không chừa một móng rồi~"
Cậu trai tóc ngắn cười đùa, giơ ngón tay.
"Chúng ta có quen biết nhau?" Nạp Lan Chỉ Thủy dò xét hỏi,
"Đâu chỉ quen biết, cô và tôi đánh nhau trăm hiệp, thì hết chín mươi chín hiệp tôi đều bại dưới tay cô, chỉ có một lần là ngang ngửa."
Cậu trai nhún vai.
"Tôi không rõ ý cậu lắm." Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu,
"Bỏ đi, vẫn là cần thêm một chút thời gian."
"Sắp tới, cô vẫn nên bớt ra đường lại một chút."
Cậu trai tóc ngắn tới trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, nghiêm túc nói.
"Mới vừa rồi đến tột cùng là thứ gì vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy hoảng hốt,
"Haiz..."
"Đều nói trần gian tốt, làm người so với làm thần tiên thì tốt hơn nhiều."
"Theo tôi thấy, từng người đi làm người phàm cũng làm đến ngu luôn rồi."
"Tham Lang như vậy, cô cũng vậy..."
Cậu trai tóc ngắn khoanh tay, một mình lầm bầm lầu bầu.
Rốt cuộc Nạp Lan Chỉ Thủy hiểu rõ, tư duy của cô cùng tên này cơ bản không phải trong cùng một không gian, có hỏi nữa cũng vô ích.
"Cậu tên gì?" Vì vậy cô hỏi tên họ hắn,
"Xém chút quên béng rồi, cô có thể kêu tôi là A Lôi." Cậu trai tóc ngắn nói.
"A Lôi, cảm ơn cậu đã cứu tôi."
"Tôi phải về rồi."
Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói vừa định xoay người rời đi.
"Hai? ! ! Cô đừng đi a!"
"Vẫn là để tôi đưa cô về đi."
A Lôi đuổi kịp sau lưng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Mãi đến tối, lòng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn sợ hãi chuyện phát sinh lúc ban ngày. Cậu trai tên A Lôi nọ sau khi đưa cô về nhà, thì rời đi.
"Thứ đó" muốn chính là tính mạng cô, chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, Nạp Lan Chỉ Thủy sẽ âm thầm cảm thấy sợ hãi. Không giống với vụ tai nạn xe lần trước, cũng không giống người mà Lâm mẫu phái tới lấy mạng cô.
Đây mới đích thực là cái rùng rợn thấu xương dâng lên từ tận đáy lòng, nếu không có cậu trai tóc ngắn nọ, rất có thể bây giờ cô đã chết.
Bỗng nhiên cô rất muốn gọi điện cho Cảnh Tiểu Lang, ấn số di động mà lúc trước cô