Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường. Hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt lộ ra đau khổ, Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy một trận đau lòng.
Mặc dù máu cam đã ngừng chảy, nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn không dễ chịu hơn được bao nhiêu.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô chậm rãi mở mắt.
"Tiểu Lang Lang...?"
"Chị Trấp Thủy, là em."
Cảnh Tiểu Lang chủ động nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng áp lên gương mặt mình.
"Tiểu ngốc nghếch~ làm sao nhíu mày?" Nạp Lan Chỉ Thủy đưa tay xoa lên chân mày cô bé.
"Chị Trấp Thủy, trông chị không được khỏe..."
"Nơi này Tiểu Lang đau." Cảnh Tiểu Lang chỉ về phía ngực của mình,
"Haha~"
Nạp Lan Chỉ Thủy cười khẽ, một dòng nước ấm chảy qua buồng tim.
"Em ở bên cạnh chị, chị lập tức sẽ khỏi bệnh."
Cô miễn cưỡng nhoài người dậy, miệng vừa trấn an Cảnh Tiểu Lang, muốn để cô bé an tâm.
"Ô ô ô..."
Cô "òa" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang cứ vậy không chút dấu hiệu báo trước òa khóc.
"Hai?"
Nạp Lan Chỉ Thủy bối rối, lấy sống tay lướt qua nước mắt cho cô bé, nhưng lau thế nào cũng vô ích.
"Chị Trấp Thủy, chị muôn vàn không thể có chuyện!" Cảnh Tiểu Lang khóc thút thít, nức nở nói.
"Hai.... Tiểu Lang Lang."
Đều nói người trước lúc chết có thể cảm nhận được thời hạn của mình, mây mù cứ quanh quẩn trong tim Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn không đi, cô cười khổ.
Chuyện phát sinh hôm qua, cô là sắp chết rồi ư...
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang không thể không có chị!"
Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy thẫn thờ, Cảnh Tiểu Lang càng nóng nảy hơn, bỗng nhào vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Chị không chết... chị đang sống rất khỏe mà..."
Nói thì là vậy, nhưng hình như cảm giác cơn đau đớn như muốn xé nát đầu cô lần nữa tấn công tới.
"Ưhm."
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm đầu, thống khổ nhíu mày.
"Chị Trấp Thủy, chị làm sao vậy?" Cảnh Tiểu Lang vội vàng hô lên.
Lúc này, A Lôi phá cửa vào.
"Để tôi."
A Lôi hướng Cảnh Tiểu Lang gật đầu, một tay đặt lên trán Nạp Lan Chỉ Thủy, ánh sáng màu xanh da trời dâng lên.
Trong phút chốc, Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy dễ chịu lại.
Cảnh Tiểu Lang cầm tay cô, đôi mắt lo lắng chăm chú nhìn cô.
"Tiểu Lang, chị xin lỗi, để em phải lo lắng." Nạp Lan Chỉ Thủy nặn ra nụ cười.
Cô lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía A Lôi.
-----
Lạc Thanh nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất lâu, mới dần dần có thể mở miệng nói chuyện được. Còn Laura sau khi làm tổn thương cô cũng chưa từng xuất hiện, trường kỳ đều là nhờ người được gọi là quản gia Giessen cùng người hầu phụ trách sinh hoạt ăn uống cho cô mỗi ngày.
Cô cảm thấy một tia vui mừng, rốt cuộc có thể tạm tránh được người đàn bà giống như ác ma đó. Nhưng đồng thời, Lạc Thanh cũng có chút mơ hồ lo lắng cô ta lại muốn chơi kiểu gì khác, có phải lại nghĩ ra phương pháp mới để hành hạ cô. Cô ta sẽ không lại thương tổn đến một nhà ba người Mộng tỷ... đúng vậy... một nhà ba người. Bọn họ mới là một gia đình, mà cô cái gì cũng không phải.
Lý Mộng đã kết hôn, hơn nữa còn mang thai, đây là sự thật không thể thay đổi.
Nghĩ tới đây, lòng Lạc Thanh cảm thấy bi thương.
"Lạc tiểu thư, ăn cơm." Giessen đẩy xe thức ăn vào,
"Cảm ơn ông, Giessen gia gia." Lạc Thanh mỉm cười nói.
"Đây là việc ta phải làm." Giessen lộ ra nụ cười hiền lành,
"Thật ra thì Lạc tiểu thư, cháu không cần phải quá mức khách sáo với ta."
"Những chuyện đại tiểu thư làm với cháu, tuy ta không nhìn thấy, nhưng cũng đại khái biết được... quả thực xin lỗi cháu."
Giessen rất cung kính cúi đầu trước cô.
"Không không! Giessen gia gia, ông không cần phải xin lỗi cháu. Kẻ khốn kiếp chính là tên cặn bã đó, không liên quan tới ông." Lạc Thanh khoát tay lia lịa.
Giessen khẽ thở dài, đem chén cháo còn bốc hơi nóng hổi đến trước mặt cô.
"Đại tiểu thư là do ta nuôi lớn, cô ấy biến thành như ngày hôm nay dựa trên một ý nghĩa nào đó mà nói, ta không thể đùn đẩy trách nhiệm được."
"Dạ?"
Lạc Thanh mới nhớ ra mình bị Laura Carano nhốt lâu vậy rồi, nhưng trong căn nhà lớn này hình như chỉ có một mình Laura, cô cũng chưa từng nghe cô ta nhắc tới ba mẹ cổ. Giờ phút này nghe Giessen nhắc tới, cô không khỏi cảm thấy có chút hiếu kỳ.
"Phu nhân giao đại tiểu thư cho ta, nhưng ta lại không thể... haiz."
Giessen nặng nề thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.
"Đại tiểu thư thật ra là một đứa bé rất ngoan..."
Phụt một tiếng, toàn bộ cháo trong miệng Lạc Thanh phun ra ngoài.
"Lạc tiểu thư, cháu không sao chứ?" Lạc Thanh khoát tay,
"Giessen gia gia, cô ta là dạng người thế nào cháu rõ nhất."
"Ác ma! ! Cặn bã từ đầu đến chân! ! !" Lạc Thanh tức giận nói.
"Ta có thể hiểu được tâm trạng của tiểu thư."
Giessen vội vàng cầm lấy tay Lạc Thanh, giúp cô lau vết bẩn trên chăn.
"Nếu không phải vì hai phu nhân xảy ra chuyện như thế, đại tiểu thư sẽ không biến thành như hôm nay."
Giessen bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai phu nhân? Lạc Thanh nghe xong rùng mình.
"Mẹ ruột của đại tiểu thư tên là Alice Carano, thời điểm đại tiểu thư ba tuổi cô ấy đã qua đời."
"Không lâu sau, vị phu nhân còn lại bỏ tiểu thư lại một mình, cũng mất tích."
"Hai vị phu nhân?" Lạc Thanh rốt cuộc không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, song thân đại tiểu thư thật ra lại là hai vị nữ nhân vô cùng xinh đẹp."
Giessen bình tĩnh nói, Lạc Thanh thì khiếp sợ. Điều này thật sự là một bí mật kinh hãi, gia chủ đời trước gia tộc Carano lại kết hôn cùng một nữ nhân khác. Laura tên biến thái này thích con gái, có thể nào cũng do di truyền lại không.
"Đại tiểu thư là người nhạy cảm... lúc bấy giờ liền hận hai vị phu nhân."
Ánh mắt Giessen bi ai nhìn Lạc Thanh.
"Lạc tiểu thư, những hành vi đại tiểu thư đối với cô đều là sai trái, nhưng ta lại không thể ngăn cản."
"Thật sự vô cùng xin lỗi cháu!" Giessen lại cúi đầu.
"Không! Trên đời này những đứa trẻ không cha không mẹ có rất nhiều, nếu ai cũng giống như cô ta biến thành biến thái như vậy, vậy thế giới há chẳng phải xong đời rồi ư."
Lạc Thanh chỉ cảm thấy tức giận, nói cho cùng Laura Carano chính là một đứa con nít, một đứa tiểu ác ma, một tên đại ngu đần không có ba mẹ nuôi dưỡng! Đúng vậy! Chính là đống shit đó! !
"Lạc tiểu thư,