"Kim Mao."
Cảnh Tiểu Lang giang hai tay, chăm chú nhìn cục lông nhỏ trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ô ô ô~~~"
Kim Mao kêu lên lộ ra cái đầu nhỏ, nó nhỏm người dậy, nhảy tới trên người Cảnh Tiểu Lang.
"Kim Mao!" Nạp Lan Chỉ Thủy rất sợ Kim Mao sẽ gây bất lợi cho Cảnh Tiểu Lang, vội vã kêu lên.
"Ngoan, bảo bối~~"
Nhưng hiếm khi có được, Kim Mao chẳng qua chỉ lanh lợi nằm trên đùi Cảnh Tiểu Lang, để mặc Cảnh Tiểu Lang sờ đầu, nó thậm chí còn híp mắt lại, thoải mái nỉ non kêu lên hai tiếng.
"Ô?"
Đầu tiên Nạp Lan Chỉ Thủy giật mình, ngay sau đó trên mặt lộ ra nét mặt vui mừng.
"Bảo bảo, ngoan~"
Ngón tay Cảnh Tiểu Lang nâng nhẹ cằm Kim Mao, ôn nhu nói. Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn Kim Mao cùng Cảnh Tiểu Lang, một loại cảm giác thân thiết nảy sinh rất tự nhiên.
"Nhìn bộ dạng tiểu tử là không bài xích em nữa rồi."
"Haha~ Nạp Lan, chị cũng tới rồi à~"
Cảnh Tiểu Lang bỗng ngẩng đầu nói, Nạp Lan Chỉ Thủy lấy làm kinh hãi. Vừa rồi Cảnh Tiểu Lang gọi cô là gì cơ? Nạp Lan ư?
Xưng hô xa lạ khiến Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời không nói nên lời, khiến cô như cảm thấy đã bỏ qua vài thứ quan trọng nào đó.
"Ừm."
Nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn là ngồi trên giường, nắm tay Cảnh Tiểu Lang.
"Nạp Lan, chị xem Kim Mao có phải rất đáng yêu không?"
"Ừm." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu,
"Nó giống một đứa con nít vậy."
"Ong" lên một tiếng, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy đầu giống như bị một loại kim khí đánh vào, kêu "vo ve" liên tục không ngừng.
"Tiểu Lang, nghĩa là sao..." Duy trì một tia tỉnh táo, Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi.
"Bảo bảo ngoan~~"
Cảnh Tiểu Lang lại chỉ tự mình ôm Kim Mao, dùng gò má thân mật cọ lên gương mặt xù lông của nó.
Nạp Lan Chỉ Thủy dùng sức lắc lắc đầu, đưa tay muốn chạm vào Cảnh Tiểu Lang, thân người lại bỗng dung hướng ngược ra phía sau.
"Tiểu Lang..."
Rốt cuộc lúc bóng tối bao trùm lấy toàn bộ ý thức trong đầu, cũng là lúc Nạp Lan Chỉ Thủy hoàn toàn nhắm mắt lại.
"Mình bị làm sao thế này?"
Lúc Nạp Lan Chỉ Thủy tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, chăn thì đắp trên người. Trong căn phòng sớm đã không còn bóng dáng Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang?"
Cô gọi tên Tiểu lang, cũng không có ai đáp lại.
Mãi cho đến khi xuống dưới lầu, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy bóng dáng Cảnh Tiểu Lang và Kim Mao đâu, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy dần dần trở nên nóng nảy.
"Tiểu Lang, em ở đâu?"
Nạp Lan Chỉ thủy sốt ruột, cô rốt cuộc nghĩ đến bấm số gọi di động Cảnh Tiểu Lang, nhưng vẫn không ai nghe máy, lại thất vọng phát hiện di động cô đưa Cảnh Tiểu Lang đang để ở nhà.
Cô bỗng bừng tỉnh, các loại biểu hiện từ sau khi Cảnh Tiểu Lang đeo băng lam chi lệ, trong nháy mắt xuất hiện trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy. Lúc đó, Cảnh Tiểu Lang đã biểu hiện dị thường rồi, bản thân cô thế nhưng lại không phát hiện thấy?!
Điều duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là liên lạc Giản Niên, không ngờ Giản Niên lại đỡ Nguyệt đột ngột xông vào.
"Giản Niên, Tiểu Lang không thấy nữa rồi!" Nạp Lan Chỉ Thủy vội la lên.
"Kim Mao, tới đây nào!"
Cảnh Tiểu Lang vui sướng cất bước chạy trong công viên, Kim Mao theo sát phía sau.
"Ngao ô~~"
Cảnh Tiểu Lang bỗng dừng bước, Kim Mao đụng phải gót chân cô.
"Thấy vui không nè?" Cảnh Tiểu Lang cúi người, trêu chọc Kim Mao.
"Ngao ô~~"
Kim Mao phe phẩy cái đuôi dài, dường như đang bày tỏ bản thân rất vui vẻ.
"Bảo bối~ thật sự xin lỗi mi." Bỗng, trong con ngươi Cảnh Tiểu Lang hiện lên ưu thương,
"Ô ô~"
Kim Mao đưa ra cái lưỡi liếm lòng bàn tay Cảnh Tiểu Lang, lại hướng cô gọi lớn hai tiếng, giống như đang an ủi Cảnh Tiểu Lang vậy.
"Haha~ rốt cuộc cũng tìm được ngươi."
Tiếng giày da ma sát lên nền đất, một cô gái mái tóc ngắn có đôi mắt màu xanh lá cây đang cắm hai tay vào túi quần, miệng cười toe toét nói.
Bên tai trái là một cây bông tai thập tự giá màu bạc hết sức chói mắt,
"Tỷ tỷ, tôi không quen biết chị." Cảnh Tiểu Lang vô tội chớp mắt, ôm lấy Kim Mao lui về sau hai bước.
"Vậy thật xin lỗi, ký ức của ta về ngươi xem như ở trong mười tám tầng địa ngục cũng không thể nào quên đi được~"
"Có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm chứ, a nè nè~~ đừng câu đầu tiên là đem người khác "thật tâm" chặn ngoài cửa như vậy nha~"
Cô gái tóc ngắn nhướng mi.
Cảnh Tiểu Lang không nói chuyện, chẳng qua đôi con ngươi màu lam nhạt từ đầu đến cuối chỉ chú ý nhất cử nhất động của cô gái tóc ngắn.
"Có điều, súc sinh thì vẫn luôn sẽ chóng quên mà~"
"Súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, ân đền oán trả gì đó mới là tương đối thích hợp với nó." Cô gái tóc ngắn ngoắc ngoắc khóe miệng.
"Im đi! !"
Cảnh Tiểu Lang tức giận quát lên. Một trận khí mãnh liệt phát ra quanh thân Cảnh Tiểu Lang, vài lọn tóc đen cuồng loạn lay động.
"Bây giờ đã nhớ ra rồi à."
Cô gái tóc ngắn vung tay phải lên, hai tiếng "vèo, vèo", cây ngân châm bay lượn trên không trung, hướng Cảnh Tiểu Lang đánh tới.
Cảnh Tiểu Lang buông Kim Mao xuống,
"Chạy mau!"
"Ô ô~~" Kim Mao quyến luyến không thôi đứng tại chỗ, ngân châm gắng gượng dừng lại trước mặt Cảnh Tiểu Lang, giống như bị một tấm chắn gió vô hình ngăn trở vậy.
"Chậc chậc~~"
"Vậy thì sao?"
Cô gái tóc ngắn tiến lên hai bước, trong nháy mắt xoay người lại, lại là hai cây ngân châm đánh về phía Cảnh Tiểu Lang.
"Ưm."
Cảnh Tiểu Lang lui về sau hai bước, mồ hôi lạnh toát trên trán. Băng lam chi lệ trên cổ toát lên một trận ánh sáng lam chói mắt.
"Quá yếu ớt~" Cô gái tóc ngắn khinh thường nói,
"Phải chăng bị tên đó "cưỡi" quá lâu, cho nên đã quên đi bản tính của mình rồi."
Ánh mắt cô gái tóc ngắn hài hước liếc nhìn về hướng Cảnh Tiểu Lang.
Cảnh Tiểu Lang cắn răng, gắt gao trợn mắt nhìn cô gái tóc ngắn, sát khí trên gương mặt không che giấu được.
Bỗng, cô dùng hết khí lực toàn thân, ngân châm đều bị văng ra.
"Khụ khụ..." Cảnh Tiểu Lang phun ra ngụm máu.
Cô một tay che ngực, vẻ mặt thống khổ trợn mắt nhìn cô gái tóc ngắn, hơi thở căm ghét vẫn không thuyên giảm.
"Thiệt nhàm chán." Cô gái tóc ngắn