Phật nói: Nhân quả tuần hoàn, liên tục không bao giờ dứt, báo ứng không sai.
Vạn vật trên thế gian mấy ai có thể tránh được nó, hoặc giả là thoát được.
Một ngàn năm trước, cô phụng mệnh hạ phàm để đánh chết tà thú tàn sát nhân giới bừa bãi, thế nhưng một ý nghĩ sai lầm, lúc cô đối mặt đôi mắt lạnh thấu như băng đó, cô lại nảy sinh không đành lòng.
Mỉa mai thay, làm một trong ba vị thần lòng dạ vô tình nhất thiên giới, cô tựa như một cỗ máy chiến đấu vậy thế mà lại nhấc lên lòng nhân từ với một con tà thú giết người vô tội.
Vì vậy cô đã mang nó về thiên giới, khẩn cầu thiên đế tha tội chết. Đổi lại, nó phải trở thành vật cưỡi cho cô, lấy công chuộc tội.
Vốn tưởng rằng với tính khí hung ác kiêu ngạo tuyệt tình của mình nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng ngoài dự liệu nó lại ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn là đeo vòng cổ cho nó. Sau khi lấy huyết dịch nó lên vô tà kiếm, đã huyễn hóa thành một viên tinh thạch màu xanh lam. Mà đây cũng trở thành nguyên liệu để làm chiếc vòng cổ, thông qua thần rèn thiên giới chế tạo, cuối cùng trở thành chiếc gông xiềng để đeo lên cổ nó.
Hôm đó, lúc cô đeo cái vòng cổ lên, nó khẽ lắc đầu. Không đoán được ý nó, thời điểm cô do dự, nó lại hiếm thấy lần đầu tiên hóa thành hình người.
Một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh mặc một chiếc áo choàng màu vàng kéo dài sau lưng, xuất hiện trước mắt cô.
"Ta rất thích, cảm ơn."
Cô tự tay nhận lấy chiếc vòng rồi đeo lên cổ.
"Ai."
Thất Sát ngẩn người, trong chốc lát không được tự nhiên cúi đầu.
"Từ lúc ta sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên được nhận lễ vật."
Con ngươi băng lam chớp chớp, thiếu nữ tóc vàng chủ động choàng hai tay lên cổ Thất Sát.
"Làm cái gì?!" Thất Sát bỗng đẩy cô ra, đôi mắt đè nén trợn trừng nhìn cô, vô tà kiếm đã ở trên tay.
"Thích." Thiếu nữ tóc vàng nghi ngờ nhìn chằm chằm Thất Sát,
"Loài người đều sẽ làm như vậy, khi bọn họ thích một người."
"Ngươi là muốn cảm ơn ta đã đưa ngươi đồ?"
Thất Sát bừng tỉnh đại ngộ, thiếu nữ tóc vàng gật đầu.
"Không cần."
"Đây chẳng phải lễ vật gì cả, nói là bùa đòi mạng ngươi càng thích hợp hơn."
"Nếu ngươi vẫn dấy lên tà niệm, nó sẽ lấy mạng ngươi." Thất Sát lạnh lùng trần thuật.
Thiếu nữ tóc vàng vẫn nhìn chằm chằm cô,
"Ta biết."
"Loài người là loài người, còn ngươi không phải. Học tập bọn chúng đối với ngươi cũng chẳng bổ ích được gì. Như đã từng nói, ngươi không phải đã giết rất nhiều nhân loại sao?"
Thất Sát dùng ánh mắt xem thường nhìn về phía cô.
"Đói bụng." Thiếu nữ tóc vàng trả lời,
"Có người xin ta làm vậy." Nói xong, thiếu nữ tóc vàng cũng không nhiều lời.
Cô lần nữa hóa thành dình dạng cự thú, an tĩnh nằm một bên. Thất Sát nhìn cô một hồi, liền cũng rời đi.
Cự thú dùng móng vuốt chơi với cái vòng cổ, gối lên nó không lâu liền nhắm hai mắt.
-----
Cảnh Tiểu Lang bị một trận gió lạnh thổi tỉnh, cô mở mắt nhìn xung quanh một chút, cô đang ở trên một tòa cao ốc bỏ hoang.
"Ô ô~~"
Trong ngực mềm mại tản ra ấm áp, Cảnh Tiểu Lang chụp tới, đem Kim Mao bế lên.
"Bảo bối~ đói rồi phải không?"
"Ô ô~~"
Kim Mao gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi dài.
Cảnh Tiểu Lang ôn nhu dùng gò má cọ lên gương mặt xù lông của nó.
"Chúng ta đi ăn gì đó nhé."
Cảnh Tiểu Lang nhẹ nhàng bước đi, nhưng trong lòng thì nặng trĩu.
Vừa rồi hình như cô nằm mơ thấy chuyện cũ cách đây đã rất lâu, là ngọn nguồn bắt đầu tất cả, lúc cô mới bắt đầu lên thiên giới.
Thất Sát... trong con ngươi cô thoáng qua vẻ đau xót. Cảnh Tiểu Lang hít một hơi,
"Ô ô ô~~"
Kim Mao liếm lên gương mặt cô, như muốn an ủi.
"Bảo bối~ mẹ nhất định sẽ mau chóng để con khôi phục lại."
Trong mắt Cảnh Tiểu Lang thoáng hiện lên vô hạn nhu tình, đây là ánh mắt đặc hữu của một người mẹ.
Cô hôn lên miệng Kim Mao một cái, ôm nó càng chặt hơn.
Bây giờ, nó là toàn bộ của cô.
Cũng cùng một bầu trời đêm, nhưng lại không trong cùng một không gian.
Nạp Lan Chỉ Thủy bừng tỉnh khỏi giấc mộng,
"Tiểu Lang..."
"Đó là em sao...?"
Bi thương lẩm bẩm, Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy đầu, thống khổ khóc thút thít.
Ngoài cửa, Nguyệt muốn gõ cửa cuối cùng lại buông tay.
Thời điểm xoay người, cô lại phát hiện Giản Niên đang đứng ở sau.
Cả hai ngồi lên salon, yên lặng không nói gì. Rốt cuộc Nguyệt không chịu nổi bầu không khí quỷ dị, đứng dậy muốn đi tìm chút đồ ăn.
Giản Niên lại kéo tay cô lại,
"Sau này Tiểu Lang sẽ ra sao?"
Khóe môi Nguyệt lộ ra khổ sở, quả nhiên trong lòng cô ấy chỉ có Cảnh Tiểu Lang.
"Chị ấy với Nạp Lan Chỉ Thủy?" Giản Niên một bộ muốn nói lại thôi,
"Đây là chuyện của các cô ấy." Nguyệt thản nhiên nói.
"Chuyện của Tiểu Lang cũng là chuyện của tôi!"
Giản Niên không thích thái độ tuân theo ý trời này của Nguyệt, đầu nóng lên, lời ra khỏi miệng.
"Haha, xem như cô là Shura vương, cũng không quản được chuyện của các cô ấy."
Nguyệt nhìn đăm đăm mũi chân mình,
"Vậy cô có tính toán gì không?" Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Giản Niên,
"Thuận theo tự nhiên đi." Nguyệt cúi đầu, cố ý lẩn tránh ánh mắt cô.
"Cô là người phụ nữ của tôi!" Giản Niên dùng sức lay thân thể cô một chút,
"Người gì mà thích tự nói chuyện một mình."
Nguyệt đẩy cô ra, bắt đầu bước nhanh rời đi.
Giản niên đưa tay theo, cuối cùng lại dừng giữa không trung.
"Người gì mà không được tự nhiên." Giản Niên lầm bầm.
Lúc Nguyệt trở lại, Giản Niên vẫn ngồi trên salon. Cô một mình mở nắp, dùng cái muỗng múc một miếng pudding nhét vào miệng.
Một hồi sau,
"Miếng cuối cùng rồi nga~ đừng mong tôi sẽ cho cô."
Nguyệt nhìn cô khiêu khích một cái, Giản Niên sao cũng được mỉm cười.
"Tôi có thể ăn ở đây." Không chút dấu hiệu báo trước Giản Niên nhích lại gần,
"Cô làm cái..."
Không chút mảy may báo trước Giản Niên hôn lên môi cô, lưỡi nhọn khấy động vị ngọt trong miệng Nguyệt, Nguyệt kinh ngạc trợn to hai mắt, tay không ngừng vỗ lên bả vai cô ấy.
Cho tới khi miếng pudding cuối cùng trong miệng Nguyệt cũng bị ăn sạch, Giản Niên mới rời khỏi môi cô, chưa thỏa mãn liếm khóe miệng một cái.
"Mùi vị quả là không tồi~"
Nguyệt kinh