Thời điểm mở mắt, phát hiện trần nhà một màu trắng tinh. Nạp Lan Chỉ Thủy hô hấp có chút mạnh,
"Cô ngược lại không nên làm mất luôn cái mạng nhỏ của mình."
Nguyệt khoanh tay, gương mặt đầy khó chịu, ngồi một bên nhìn cô.
"Tôi về nhà rồi hả?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi dậy, nhìn xung quanh, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Cho cô hủy hoại dạ dày, sớm muộn rồi cũng có một ngày nhét luôn cái mạng vô hũ rượu!" Nguyệt tiếp tục càu nhàu.
"Cô mang tôi về?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn cô, hỏi.
"Xời~ bổn tiểu thư không có tốt bụng mà hứng thú làm vú em thiếp thân hai bốn trên bảy cho cô." Nguyệt quay mặt đi.
"Là... Tiểu Lang."
Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc lúc mất đi ý thức, Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn lòng bàn tay mình.
"Thu hồi bộ mặt khổ qua đi!" Nguyệt không đành lòng, vì vậy nhắc nhở.
"Tôi không sao, Nguyệt." Ý là, cô hy bọng có thể được một mình yên tĩnh một lúc.
"Đuổi tôi đi a?" Nguyệt cố ý nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô nếu còn bộ mặt khổ qua như vậy, tôi bảo đảm cả đời cô cũng đừng mong đoạt Cảnh Tiểu Lang về lại được." Nguyệt hừ hừ hai tiếng.
"Cũng được, đây cũng chính là điều em ấy hy vọng." Giọng Nạp Lan Chỉ Thủy bi ai,
"Lẽ nào cô mặc kệ Vô Tà?" Nguyệt chất vấn.
"Vô Tà?"
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy dường như khôi phục lại một chút thần thái.
"Vật nhỏ kia thế nhưng lo lắng cho cô, canh giữ cho cô cả đêm." Nguyệt tiếp tục nói,
"Nó đâu rồi?" Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy mềm nhũn,
"Vật nhỏ quả thực không chống chịu được, tôi bế nó trở về phòng ngủ rồi."
"Tôi đi thăm nó một chút." Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói vừa định xuống giường, rốt cuộc chân vừa chạm đất, thân hình đã loạng choạng cơ hồ muốn ngã xuống.
"Thôi thôi!"
"Cô tịnh dưỡng trước cho khỏe lại cái đã." Nguyệt đỡ cô về lại trên giường,
"Cảm ơn."
"Hửm?" Nguyệt cho rằng mình vừa nghe lầm.
"Cảm ơn cô, Nguyệt."
"Cô là một người bạn không dễ gì có được."
Nguyệt khẽ cười.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, trước kia cô cũng từng nói như vậy." Nguyệt đỡ cô về lại trên giường, giúp cô đắp kín mền.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi nấu cho cô chút đồ." Nói xong, Nguyệt hướng về phía cánh cửa.
Căn phòng lại khôi phục yên tĩnh, Nạp Lan Chỉ Thủy một mình ngơ ngác nhìn trần nhà.
-----
"Tiểu Lang, tới rồi hả?"
Hạ Tiểu Tiểu có chút bất ngờ Cảnh Tiểu Lang lại đi làm đúng giờ.
Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ gật đầu với cô một cái, liền mặt không cảm xúc ra phía sau thay đồ.
Hạ Tiểu Tiểu muốn gọi cô lại, chỉ là lời đến khóe miệng lại nuốt ngược trở lại.
Cảnh Tiểu Lang vẫn như thường ngày, cũng không có gì khác lạ. Hạ Tiểu Tiểu thì có chút lo âu âm thầm quan sát cô.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu qua, hỏi.
"Không, không có gì." Hạ Tiểu Tiểu nhất thời cứng họng, lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Cảnh Tiểu Lang không lại để ý tới cô, cúi đầu tiếp tục công việc.
"Dô~ chẳng phải biểu muội đáng yêu của tôi đây sao?"
Tại chỗ cửa, một người rất không được hoan nghênh xuất hiện.
Cảnh Tiểu Lang nhíu mày,
"Là biểu tỷ."
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu ngưng mắt nhìn cô, trong lòng Dịch Dạ Ly run lên, luôn cảm thấy Cảnh Tiểu Lang có chỗ nào đó trở nên khác hẳn.
"Lấy cho tôi phần này." Dịch Dạ Ly nói, Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ tự mình ấn order, hoàn toàn không nhìn thấy người trước mắt, chỉ điểm này đã khiến Dịch Dạ Ly rất là khó chịu.
"Biểu muội, đợi một lát tới ngồi với tôi một lúc nga~"
Giọng Dịch Dạ Ly khinh miệt, Cảnh Tiểu Lang vẫn không phản ứng cô,
"Hừ!" Cuối cùng, cô ảo não một mình chạy tới chỗ trống đối diện.
"Tiểu Lang, cậu biết cô ta?" Hạ Tiểu Tiểu có chút bận tâm,
"Bằng không lát nữa để tớ đưa đồ qua cho."
"Không cần."
Cảnh Tiểu Lang không mặn không nhạt trả lời.
"Nhưng mà..."
"Cậu rốt cuộc đang muốn nói điều gì?"
Cảnh Tiểu Lang nhìn chằm chằm cô một hồi,
"Không, không có gì."
Bộ dạng kinh hoảng thất thố của Hạ Tiểu Tiểu khiến Cảnh Tiểu Lang không hiểu.
Cảnh Tiểu Lang bưng bánh ngọt cùng bình trà đến trước mặt Dịch Dạ Ly,
"Biểu muội~ ngồi chung đi." Dịch Dạ Ly nói.
"Không được, bây giờ đang là giờ làm việc." Cảnh Tiểu Lang lãnh đạm đáp lại, hoàn toàn chọc giận Dịch Dạ Ly.
"Cảnh Tiểu Lang, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!" Cô thẹn quá hóa giận, giơ tay dùng sức bắt lấy cánh tay Cảnh Tiểu Lang.
"Buông ra." Cảnh Tiểu Lang cũng không thèm để ý,
"Ánh mắt đó của cô là ý gì?!" Dịch Dạ Ly bị cô nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, thế nhưng một hơi lại không nuốt trôi được.
Cảnh Tiểu Lang chính là một đứa ngu si đần độn, từ bao giờ lại dám phản kháng cô, từ bao giờ lại dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
"Tôi lặp lại lần nữa, buông tay." Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang lạnh như băng, cơ hồ muốn bắn thủng Dịch Dạ Ly.
"Không buông!" Dịch Dạ Ly tiến lên đón lấy ánh mắt cô, Hạ Tiểu Tiểu mắt thấy tình hình không đúng, vội vàng tiến lên.
"Vị khách nhân này....."
"Cô im miệng cho tôi!"
Dịch Dạ Ly hung ác trợn mắt nhìn cô, Hạ Tiểu Tiểu lập tức run lập cập.
Khóe miệng Cảnh Tiểu Lang câu lên, tay bị bắt dùng sức, ngay cả cái ghế lẫn Dịch Dạ Ly đều bị dựng dậy.
"Cô đây là?!"
"Buông tay! !"
Nhân vật bên trong nháy mắt hoán đổi, thần sắc Dịch Dạ Ly liền hốt hoảng nhìn cô.
"Haha~" Cảnh Tiểu Lang cười tàn nhẫn, nặng nề khiến cô ngã xuống đất, chân phải thẳng đạp lên ngực cô.
"Phế vật!"
Không thèm có chút để ý, Cảnh Tiểu Lang trên cao nhìn xuống Dịch Dạ Ly, tựa như chân chỉ cần thoáng dùng sức là có thể hoàn toàn đạp gãy xương cô.
"Cô! !"
Trên mặt Dịch Dạ Ly lần đầu tiên xuất hiện nét mặt hốt hoảng, cô biết Cảnh Tiểu Lang sẽ làm được, sẽ đạp gãy xương cô, cô ấy sẽ!
Chẳng qua ánh mắt kia làm người ta sợ hãi,
"Cảnh Tiểu Lang, cô rốt cuộc muốn thế nào?!" Cô kêu to, nhưng không làm được gì.
"Tiểu Lang, mau dừng tay lại. Tiếp tục như vậy sẽ gây ra án mạng đó!"
Hạ Tiểu Tiểu quả thực bị kinh sợ đến không biết nên làm thế nào.
Hôm nay trong tiệm chỉ có hai người cô và Cảnh Tiểu Lang trực, may mắn lúc này không có vị khách nào, bằng không hậu quả khôn lường không tưởng tượng được.
"Cảnh Tiểu Lang, cô buông ra cho tôi! ! !"
Dịch Dạ Ly