Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy bản thân chỉ vừa nhắm mắt một hồi, tỉnh dậy không ngờ đã là ngày thứ hai.
Cô kéo chăn xuống giường, cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực, vẫn còn hơi suy nhược.
Thời điểm cô xuống lầu, chỉ thấy Tiểu Vô Tà đang ngồi một mình trên salon xem tivi, vừa nhìn thấy Nạp Lan Chỉ Thủy tiểu tử liền hưng phấn nhảy xuống, chạy tới bên người ôm lấy eo Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Mẹ!" Cái đuôi lông xù màu vàng lắc lắc, lỗ tai nhọn ngắn cũn giật giật.
"Bảo bảo." Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy tiểu tử, khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Mẹ, thân thể không thoải mái sao?" Vô Tà ngẩng đầu, ánh mắt tròn vo đánh một vòng.
"Mẹ đỡ nhiều rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy nhéo lỗ tai tiểu tử,
"Ô~!" Vô Tà kêu lên,
"Mẹ người xấu~ khi dễ con~"
Hình như lỗ tai là điểm nhạy cảm của tiểu tử, hai tay nó ôm lấy đầu, oán trách nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bảo bảo, con đã ăn gì chưa?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng chỉ có mình và tiểu tử.
"Dạ rồi~~ dì Nguyệt nấu đồ ăn ngon cho con~"
"Con đi lấy cho mẹ~"
Không đợi Nạp Lan Chỉ Thủy mở miệng, tiểu tử đã hoạt bát chạy vào nhà bếp.
Trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy tràn đầy ôn tình, cảm thấy trong lòng nóng lên một chút. Đây là đứa con gái của cô và Cảnh Tiểu Lang, một đứa bé lanh lợi nghe lời.
Nếu Tiểu Lang cũng ở đây...
Nghĩ tới đây, một tia mờ mịt lần nữa bao phủ lòng cô.
Trên bàn cơm, Vô Tà dùng sức gắp thức ăn bỏ vào chén cho Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Mẹ, món này cũng ăn rất ngon nè~" Vô Tà nheo mắt cười nói.
"Ừ."
Ăn đồ ăn tiểu tử gắp cho, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy đây là món ngon nhất cả đời này cô được nếm.
"Mẹ, Vô Tà lúc nào mới có thể gặp mẹ kia ạ?"
Vô Tà bỗng nhiên nói, Nạp Lan Chỉ Thủy cả kinh, đặt chén trên tay xuống.
"Vô Tà thật rất nhớ mẹ kia~~" Tiểu tử nghễnh đầu, ánh mắt chờ mong vô hạn nói.
"Bảo bảo, nếu như mẹ nói sau này chúng ta chỉ có hai người với nhau, con có nguyện ý không?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ giọng nói.
"Ô? Tại sao?" Vô Tà cúi lệch đầu, gương mặt đầy vẻ mờ mịt.
"Con không muốn sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi,
"Cả hai đều là mẹ của Vô Tà, tại sao không thể sống cùng nhau chứ?"
"Hay là Vô Tà đã làm sai chuyện gì, nên mẹ kia ghét Vô Tà." Vô Tà chu cái môi nhỏ, vẻ mặt đưa đám nói.
"Bảo bảo, không phải vậy đâu." Nạp Lan Chỉ Thủy nôn nóng, Vô Tà ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về cô.
"Là mẹ đã làm sai chuyện, chọc cho mẹ con tức giận." Nạp Lan Chỉ Thủy cúi đầu.
"Mẹ đi xin lỗi chẳng phải là được rồi sao?" Vô Tà ngây thơ nháy mắt một cái.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết nên nói gì.
Cuối cùng, chỉ đành vô lực sờ lên đầu tiểu tử.
"Bảo bảo nói có lý lắm....."
Ánh mắt chua xót, Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy nước mắt đang lăn lộn bên trong.
Bỗng nhiên, cô một tay bụm mặt liền chạy về hướng nhà vệ sinh.
"Mẹ?!"
Vô Tà nóng nảy, đuổi theo sau Nạp Lan Chỉ Thủy. Nạp Lan Chỉ Thủy khóa trái cửa lại,
"Mẹ! !"
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?!"
"Mẹ, mẹ ra ngoài đi!" Hai tay Vô Tà dùng sức đánh lên cửa.
"Bảo bảo, mẹ không sao."
"Để mẹ một mình trong chốc lát là sẽ khỏi thôi."
Nạp Lan Chỉ Thủy khóc thút thít, vai dựa cửa ngồi trên sàn nhà.
"Mẹ! Là Vô Tà đã làm sai gì sao?" Tiểu tử không thuận theo nói,
"Mẹ ra đây đi! Đừng không để ý tới Vô Tà mà!"
"Ô ô ô! ! !" Tiểu tử khóc lên bên ngoài cửa,
"Bảo bảo!" Nạp Lan Chỉ Thủy lập tức vặn nắm cửa.
"Ô ô ô! Mẹ đừng không cần Vô Tà mà! ! !"
"Vô Tà sợ cô đơn! ! !"
"Ô ô ô!" Tiểu tử nhào cả người vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, khóc lóc.
"Mẹ sẽ không bỏ con lại, là mẹ sai!"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm cô bé thật chặt, trong bụng thầm tự trách.
"Ô ô ô! ! Vồ Tà sẽ nghe lời! ! Mẹ tại sao lại không cần Vô Tà chứ! !"
"Vô Tà một mình lưu lạc rất lâu..... Ô ô! ! Bọn họ đều khi dễ Vô Tà! ! Ô ô ô ô!" Tiểu tử càng khóc càng hung.
"Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi! ! !"
Tâm Nạp Lan Chỉ Thủy đều bị tiếng khóc làm cho loạn, cô chỉ đành không ngừng vuốt ve vai cho tiểu tử.
"Mẹ vĩnh viễn sẽ không bỏ con lại một mình!" Nạp Lan Chỉ Thủy lặp lại.
"Ô ô ô! ! Thật không?" Tiểu tử nâng gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt,
"Thật! !" Nạp Lan Chỉ Thủy hôn một cái lên gương mặt cô bé.
"Vậy chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ kia trở về nhé?" Tiểu Vô Tà dùng tay xoa xoa nước mắt,
"Ừ!" Nạp Lan Chỉ Thủy do dự nhìn cô bé một lúc, cuối cùng vẫn đáp ứng.
-----
Sau khi Nguyệt rời đi, Cảnh Tiểu Lang một mình ngồi trong tiệm. Thẳng đến thời điểm thay ca, cô cũng không nhìn thấy thân ảnh Hạ Tiểu Tiểu.
Sau khi giúp Hạ Tiểu Tiểu xin nghỉ xong, cô thay quần áo trở về.
"Hửm?"
Cảnh Tiểu Lang đi một mình trên con đườn nhỏ về phòng trọ, lỗ tai giật giật, có tiếng chuyển động không bình thường.
Có người?
Một cái bóng nhào vào lòng cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp, Cảnh Tiểu Lang theo bản năng liền muốn đẩy cô gái ra.
"Là cô?"
Lúc đụng ánh mắt người nọ ngẩng lên, Cảnh Tiểu Lang liền nhíu mày.
"Giúp tôi!"
Tóc tai Lạc Thanh xốc xếch, trên gương mặt hiện đầy vết bẩn cùng vết máu.
Tay phải cô che bụng rất chặt, chỗ đó dường như vẫn đang chảy máu.
Cảnh Tiểu Lang nhìn xung quanh, nắm cánh tay cô, kéo cô về hướng con đường mòn phía trước.
Lúc trở lại phòng trọ, Lạc Thanh đã hôn mê bất tỉnh.
Cảnh Tiểu Lang bất đắc dĩ thở dài, kéo cô đặt lên giường.
Cởi ra quần áo trên người, chỗ bụng là lưỡi dao rất sâu, xem bộ dạng người xuống dao là quyết muốn lấy mạng cô rồi.
Tay phải Cảnh Tiểu Lang đặt lên chỗ bị