"Nạp Lan, mau buông tay!"
"Mau buông tay ra!"
Hàn khí bức người nhanh chóng tràn lên toàn thân Nạp Lan Chỉ Thủy, từng tầng băng sương bao phủ lấy gần như muốn đóng cô thành một khối băng.
Cả người Nạp Lan Chỉ Thủy run lẩy bẩy, gắt gao cắn răng, hai tay vững vàng cầm chính là không chịu buông.
"Nạp Lan, tiếp tục như vậy cô sẽ chết mất!"
Nguyệt không nhịn được tiến lên muốn kéo cô ra, lại bị Giản Niên ngăn lại.
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Nạp Lan Chỉ Thủy hét lớn, đôi mắt trợn to, hai con ngươi đỏ thẳm tản mát hồng quang u dị.
Hàn băng bao trùm trên thân Vô Tà kiếm dần dần tan rã, nước không ngừng nhỏ xuống.
Một trận khí cực mạnh va chạm giữa cô và Vô Tà kiếm, bất ngờ, thân người Nạp Lan Chỉ Thủy bị một khối lực lớn hất ra.
"Nạp Lan!"
Nguyệt tránh thoát tay Giản Niên, xông tới. Trên gương mặt Giản Niên không vui thoáng qua liền biến mất, cũng vội vàng đi theo.
Nạp Lan Chỉ Thủy cứng rắn va chạm vào vách tường, toàn bộ thân người gần như hõm vào trong.
Tay phải cô đang cầm vững vàng chuôi kiếm quanh thân óng ánh màu xanh lá cây, cánh tay cùng thân kiếm vẫn còn đang run rẩy.
"Ưhm....." Nạp Lan Chỉ Thủy huơ huơ đầu, rên rỉ thành tiếng.
"Nạp Lan..." Nguyệt nhẹ nhàng chạm vào cô,
"Ta không sao."
Nạp Lan Chỉ Thủy mở miệng nói, từ từ ngẩng đầu lên.
Con ngươi đỏ chót vừa rồi đã biến mất không còn, chẳng qua trên gương mặt những hoa văn ửng đỏ lúc ẩn lúc hiện khiến người ta lo âu.
Nạp Lan Chỉ Thủy dùng sức cầm Vô Tà kiếm, dùng kiếm chống đỡ thân người từ từ đứng dậy.
"Tiểu Lang." Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm, chậm rãi tiến về hướng mép giường.
"Mẹ! !"
Tiểu tử trên giường lập tức nhảy xuống, như làn khói chạy tới bên người Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Người chính là mẹ con, có phải không?" Lời nói của tiểu tử khiến Nguyệt và Giản Niên không hiểu.
"Đúng vậy, bảo bảo, ta chính là mẹ ruột con." Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu cô bé,
"Nạp Lan, cô?"
Nguyệt rốt cuộc phát giác khác thường,
"Ta tên Thất Sát."
Những dấu hoa văn màu đỏ như u linh thoáng hiện lên lần nữa.
"Ngươi... rốt cuộc đã trở lại." Nguyệt lắp bắp nói, Nạp Lan Chỉ Thủy không đáp, huơ cây Vô Tà kiếm lên.
"Tiểu Lang, nàng sẽ không có việc gì." Nói xong, Vô Tà kiếm đâm xuống cơ thể Cảnh Tiểu Lang.
Chỉ là như có kỳ tích vậy, toàn bộ quá trình không có đổ máu cũng không có vết thương. Thời điểm Nạp Lan Chỉ Thủy rút thanh Vô Tà kiếm lên, trên mũi kiếm có một khối vật thể màu đen ngọ nguậy.
Thân kiếm đảo lên, cục thịt đen bị ném lên không trung, kiếm quang sáng lóa, cục thịt màu đen trong nháy mắt bị bổ ra, tan biến đi hết.
Cảnh Tiểu Lang trên giường mở mắt, tiếng gầm thét vút cao, lăn lộn trên giường hai cái.
Sau khi ánh sáng vàng tỏa đi, hình dạng to lớn ban đầu từ từ nhỏ dần, một sinh vật lông vàng hô hấp bình thường có hình dáng lớn nhỏ không sai với loài chó đang nằm sấp trên giường.
"Cô ấy không sao đâu, chỉ là vì lúc trước hao tổn quá nhiều linh lực mới biến thành như vậy, qua một hồi sẽ khỏi." Nguyệt giải thích, lúc này Nạp Lan Chỉ Thủy mới thở phào nhẹ nhõm.
Vô Tà kiếm trên tay cô từ từ biến mất, hai mắt cô bình tĩnh nhìn tiểu Kim Mao trên giường, nước mắt đọng lại trong hốc mắt.
"Nạp Lan... Thất Sát... ngươi."
Nguyệt muôn nói gì đó lại bị Nạp Lan Chỉ Thủy khoát tay ngăn lại,
"Có thể chăm sóc Vô Tà giúp ta không?"
"Ta muốn một mình cùng nàng ấy một lúc."
"Được."
Nguyệt ôm lấy tiểu tử, nhìn Giản Niên, Giản Niên nhìn lướt cả hai, do dự một lúc cuối cùng theo Nguyệt ra ngoài.
"Băng Tà....."
Hồi lâu, nước mắt đi đôi với tiếng nức nở, Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy đưa tay ôm lấy tiểu tử vẫn đang ngủ say sưa vào lòng, cô dùng gò má mình dính sát một bên má đối phương.
"Ta xin lỗi...."
Nạp Lan Chỉ Thủy nghẹn ngào, mấy ngàn năm rồi, rốt cuộc đã có thể lần nữa đối mặt cùng nàng, chính miệng nói ra lời xin lỗi.
Nạp Lan Chỉ Thủy lặp lại không ngừng ba tiếng "xin lỗi", thân thể nhỏ bé trong lòng cô mềm nhũn, cô ôm lấy thật chặt.
Sẽ không nữa vứt đi, sẽ không nữa rời bỏ, kiếp này rồi đến kiếp sau, đời đời kiếp kiếp cô cũng đều sẽ cùng nàng ở bên nhau.
Nếu có ai muốn ngăn cản, cô gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Trên thế giới này, sẽ không còn bất kỳ ai có thể ngăn trở các cô bên nhau nữa.
"Chị..."
Lúc tỉnh lại Cảnh Tiểu Lang cảm thấy trên mặt ẩm ướt, con ngươi băng lam ngơ ngác nhìn người đang khóc thầm.
"Chị Trấp Thủy?" Cảnh Tiểu Lang kêu lên,
"Băng Tà, nàng tỉnh lại rồi?"
Hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy Cảnh Tiểu Lang, tỉ mỉ nhìn cô một lần, chắc chắn không phát hiện thấy cô có chút tổn hao nào, không có bất kỳ chỗ nào không được thoải mái cô mới yên tâm.
"Băng Tà? Người đó là ai?"
"Chị Trấp Thủy, sao chị lại khóc?"
Con ngươi tiểu tử lanh lợi đánh một vòng, hoài nghi hỏi. Muốn đưa tay xóa đi nước mắt trên gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, mới giật mình phát hiện đó đang là cái móng vuốt xù lông.
"A! ! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang kinh hoảng thất thố kêu lên, cô hốt hoảng muốn chạy trốn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Sao mình biến trở lại rồi?"
"Không được, không được để chị Trấp Thủy nhìn thấy mình trong bộ dạng này."
Cảnh Tiểu Lang hét lên muốn biến trở lại, nhưng tốn công vô ích.
"Đừng cử động."
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chặt lấy cô, dù cô đã hiểu "Cảnh Tiểu Lang" này cũng không phải Băng Tà, thế nhưng điều này cũng không có chỗ nào khác biệt.
"Chị Trấp Thủy, em....."
"Em không muốn để chị nhìn thấy em trong bộ dạng này."
"Rất xấu xí....." Cảnh Tiểu Lang tự ti nói.
"Ta liền thích nàng như vậy."
"Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì ta cũng đều thích,"
Nạp Lan Chỉ Thủy nói xong hôn mấy cái lên gương mặt tiểu tử, dù nuốt lấy mấy hớp lông, nhưng cô vẫn thờ ơ như chẳng có gì.
"Ô! !"