"Người đàn bà của cô?"
Lý Mộng Như lộ vẻ mặt kinh dị, giễu cợt hai tiếng.
"Tôi không chắc Tiểu Thanh sẽ trở thành người đàn bà của bất kỳ ai."
Ánh mắt Lý Mộng Như hàm chứa khiêu khích, Laura đọc thấu.
"Nói rõ hơn."
"Tính tình con bé cứng rắn, chưa bao giờ nhượng bộ người nào."
"Tôi càng cảm thấy thứ mà đứa nhỏ này muốn là sự tự do."
Lý Mộng Như chậm rãi bàn luận, giống như nhất cử nhất động trong nội tâm Lạc Thanh cô cũng đều nắm rõ.
Laura khó chịu liếc nhìn cô,
"Cô Lý, là muốn chứng minh với tôi cô cùng Tiểu Thanh có bao nhiêu thân mật?"
"Không." Lý Mộng Như tự giễu nhếch khóe miệng.
"Tiểu Thanh chẳng qua chỉ cảm thấy đã nợ tôi quá nhiều, vậy nên để báo đáp tôi nó có thể làm bất kỳ chuyện gì."
Ánh mắt Lý Mộng Như đảo vòng, rồi lại nhìn chằm chằm biểu hiện thay đổi trên gương mặt Laura.
Laura nhẹ nhướng mày.
"Trước kia như vậy, từ nay về sau sẽ không."
Laura bỗng đứng đậy, đưa tay chỉ Lý Mộng Như.
"Từ nay về sau cô và cô ấy đối với nhau nửa cộng lông cũng không còn liên quan!"
"Nghe chủ ý gia chủ Carano, sẽ không phải rất vừa ý nha đầu Lạc Thanh này đi." Đối mặt cơn giận của Laura, Lý Mộng Như mặt không đổi sắc.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi." Laura thận trọng lặp lại, tuyên thệ chủ quyền của mình.
"Được thôi, xem như trên cơ thể là như vậy. Tôi vẫn xin khuyên gia chủ Carano một câu, lái tàu cho cẩn thận đấy."
"Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra phụ nữ cũng vậy~"
Lý Mộng Như hời hợt, nhưng tâm trạng Laura lại cực kỳ để ý.
"Nói rõ ràng cho tôi!"
"Tiểu Thanh là tôi phái đi nằm vùng, gia chủ Carano sẽ không phải không ý thức được điểm này đi." Lý Mộng Như trấn định nói.
"Lúc đầu cô ấy bị tôi bắt được đều là một tay cô tính toán." Laura dùng là câu khẳng định.
"Cô là muốn nói ngay cả hiện tại cô ấy ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi cũng là do cô an bài."
Laura nhìn chăm chú nhất cử nhất động của cô, cứ như đối phương trả lời nếu khiến cô không hài lòng, cô sẽ giết cô ấy ngay tại chỗ.
"Đúng là không gạt được gia chủ Carano chuyện gì."
Khóe miệng Lý Mộng Như cong lên, lộ ra nét mặt như đưa đám.
"Nếu đã nói mọi chuyện rõ ràng rồi, tôi thỉnh cầu gia chủ Carano tha cho nó một mạng." Lý Mộng Như khẩn cầu.
"Dù sao tất cả mọi chuyện đều là do tôi bày kế." Lý Mộng Như quan sát biểu tình Laura, tiếp tục nói.
"Ha!"
Không ngờ, Laura bỗng cười rộ lên, hiếm có liếc nhìn cô.
"Lý Mộng Như, tôi đúng là đã đánh giá cô quá cao."
"Bây giờ tôi có thể rất khẳng định nói cho cô biết, cô chỉ là một đứa tiện nhân!"
Ánh mắt Laura tràn đầy tức giận.
"Lạc Thanh thế nhưng vì để cô được bảo toàn mà nhẫn nhục chịu đựng, xem như lúc đó tôi đối xử cô ấy như vậy, còn xém chút đã làm cô ấy mất mạng một lần, dù tôi có hành hạ ra sao, cô ấy vẫn yên lặng chịu đựng, chỉ là vì muốn bảo đảm chu toàn cho cô."
"Còn cô từ đầu đến cuối vốn chính là một con điếm!"
"Cô cho rằng tôi không biết gì về mấy chuyện đồi bại của cô à!"
"Vì để được trèo lên, cô mới lấy người chồng hiện tại."
"Bên ngoài là một đôi vợ chồng điển hình, nhưng trên thực tế cô lại ăn chơi đàng điếm, những bức hình về đời sống tình dục lén chồng của cô, tôi có thể làm thành một cuốn "Sách hình khiêu dâm" được rồi!"
"Tội cho Lạc Thanh tâm tư đơn thuần, hoàn toàn tin vào lời của một tiện nhân như cô."
"Đối với tài diễn xuất này của cô, tôi không thể không bội phục!"
"Cô hảo tâm thu nhận cô ấy, dạy bảo cô ấy, chăm sóc cho bà nội cô ấy. Tất cả từng chuyện cũng chỉ vì muốn nuôi dưỡng con cờ này, để cô ấy quyết lòng vì cô bán mạng! !"
Laura nhìn cô ghét cay ghét đắng.
Lý Mộng Như ngoài mặt không có thay đổi, nhưng trong lòng sớm đã sóng ngầm dâng trào.
"Xem ra Lạc Thanh đã thành công."
Bỗng, Lý Mộng Như mỉm cười.
"Laura Carano, cô đã hoàn toàn yêu nó."
Hai tròng mắt Lý Mộng Như ngưng mắt nhìn Laura, trong mắt không có một tia dao động.
"Yêu thì thế nào, cô ấy vốn là người đàn bà của tôi."
"Vậy thì cô phải cẩn thận đấy."
"Nó bây giờ không còn chịu sự khống chế của tôi, nếu lấy tính tình của đứa nhỏ này, muốn phục thù cô thế nhưng dễ như trở lòng bàn tay."
Giọng điệu Lý Mộng Như bình thản.
"Im đi!"
"Đây không phải chuyện mà cô lo lắng."
"Gia chủ Carano nếu hôm nay đã mời tôi tới đây, tôi cũng không nghĩ sẽ có khả năng mình còn sống trở ra."
"Giết cô à?" Laura châm chọc nhìn cô.
"Giết một kẻ itện nhân và tiện chủng trong bụng cô ta, tôi không có lấy một chút hứng thú."
"Hôm nay tôi tìm cô tới, chỉ là muốn thanh toán với cô một khoảng trong sổ nợ."
"Đâm một dao lên người người phụ nữ của tôi, tôi nên đòi lại sao đây hả?"
Laura rút một thanh dao găm từ trong đôi giày ống.
Lưỡi dao lạnh như băng đặt lên mặt Lý Mộng Như.
"Gia chủ Carano, nếu hôm nay cô không giết tôi, mà chẳng qua chỉ hành hạ."
"Không sợ sau này Tiểu Thanh biết được sẽ..."
"A! ! ! !"
Tiếng Lý Mộng Như thống khổ, trên mặt là một đường rạch đỏ chót, đang chảy máu.
Con dao găm trong tay Laura đang nở rộ màu đỏ tươi.
"Không được nhắc đến cô ấy!"
"Cô căn bản không xứng!"
"Lý Mộng Như, tôi đúng thật đã xem thường cô!"
"Hôm nay sau khi cô cút khỏi căn phòng này, Tiểu Thanh liền không còn một chút quan hệ dây mơ rễ má nào với cô."
"Nhớ kỹ! Cô ấy không còn nợ gì cô cả!"
"Giữ lại cả nhà cô một mạng, xem như là một chút ân tình cuối cùng cô ấy dành cho cô."
Laura xoay người đi, lãnh khốc nói.
"Laura Carano, mày sẽ hối hận!"
"Một ngày nào đó Lạc Thanh sẽ lấy mạng mày!"
Lý Mộng Như bụm mặt, điên cuồng quát tháo.
Vệ sĩ ngoài cửa tiến vào, kéo Lý Mộng Như ra ngoài.
Bên trong căn phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh, Laura đứng một mình trước cửa sổ. Trên nửa gương mặt phủ kín một tầng bóng đen, không nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.
Hôm nay cũng giống mọi ngày, Lạc Thanh thu xếp ổn thỏa cho con chó xong, lên giường ngủ sớm.