Động tác của Tiêu Nhất Thiên rất nhanh, rất đột ngột mà không hề báo
trước, khiến cho hai vệ đi sau Triệu Bân cũng không kịp ứng lại. Khi họ nhận ra có điều gì đó không ổn thì Triệu Bân đã nằm ngay đơ trên
bàn.
"Mày!"
"Đồ khốn kiếp..."
Trong phút chốc, hai tên vệ sĩ điên tiết muốn xông vào đánh Tiêu Nhất
Thiên.
Tiêu Nhất Thiên dĩ nhiên không cho bọn họ cơ hội để làm gì mình, một tay ghì chặt sau ót Triệu Bân, gid chân đạp hai tên vệ sĩ bay thằng ra đập vào cửa phòng, chỉ một cú đá mà làm đối phương mất hết cả sức chiến đấu.
Đột nhiên cả phòng lặng thinh...
Lý Đào Phong với mấy gã tỷ phú vốn dĩ đang chờ đợi một màn kịch hay lúc này sững sờ đưa mắt nhìn nhau, miệng há hốc suýt rơi cằm xuống đất. Bọn họ thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tiêu Nhất Thiên lại to gan lớn mật như vậy, ngay cả Triệu Bân cũng dám đánh!
Tiêu Nhất Thiên nắm gáy Triệu Bân nhấc đầu gã ta lên, mũi Triệu Bân bị
dập cho sưng tấy, sống mũi hõm sâu, xương mũi gãy, máu mũi máu miệng
chảy ra ròng ròng. Lúc này gã ta mới tỉnh rượu, trong nháy mắt trở nên vô cùng tình táo, cơn đau nhức như bị xát muối còn có tác dụng hơn bất kỳ liều thuốc giải rượu nào.
"Mũi! Mũi của tao!"
Gã ta đưa ra sờ mũi, phát hiện cả bàn tay đều dính máu, Triệu Bân tức giận chửi bới: "Mày được lắm thằng nhãi ranh! Dám động tay động chân với bố mày à, tao..."
“Bốp!"
Tiêu Nhất Thiên không nhiều lời, lại hung hăng đập đầu Triệu Bân lên trên bàn ăn trước khi gã ta kịp nói hết câu. Anh nhấc đầu của Triệu Bân lên một lần nữa, hỏi: “Mày có thể làm gì? "
"Tao..."
“Bốp!"
Lại dập xuống bàn một cái nữa.
"Nói đi chứ."
Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Mày có thể làm gì tao?"
Sau khi dập liên tiếp ba phát, mũi của Triệu Bân dường như đã hỏng hoàn toàn, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nước mắt không kìm được chày ra, đầu óc hỗn loạn, trong mắt nổ cả đom đóm.
Mẹ nó, gã ta vừa tỉnh rượu, lại bị tên Tiêu Nhất Thiên làm cho choáng
váng trở lại.
"Cậu chủ nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh à?"
Tiêu Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng, "Một tỷ phú giàu có, tài sản hàng trăm
nghìn tỷ đúng không?
"Muốn động vào người phụ nữ của tao phải không?"
"Tiền là cái mẹ gì!"
"Mấy gã nhà giàu bị tao giết còn nhiều hơn tiền mày tiêu nữa đó thằng chó! Tối hôm qua tao còn chặt đầu ba thằng tỷ phú! Còn một thằng thì bị tao giẫm đến nát chân!"
"Mày chỉ là con cháu đời sau mà cũng dám nhòm ngó người phụ nữ của
(Sói Vương Bất Bại)
tao ư?"
"Tự tìm cái chết!"
Hầu như mỗi lần nói một câu, Tiêu Nhất Thiên đều sẽ nắm đầu Triệu Bân hung hăng đập xuống bàn, lực tay vừa đủ, không làm gã ta ngất xỉu tại chỗ, chỉ khiến gã từ từ cảm nhận nỗi đau sống không bằng chết.
Cứ một câu là một cú đập.
Liên tiếp mấy cái như vậy...
Đánh đủ rồi, nói cũng đã nói, phát cuối cùng Tiêu Nhất Thiên tăng lên lực tát cho Triệu Bân ngất đi, sau đó mới thả cho gã ta nằm sõng soài trên đất, hừ lạnh: "Mày hơn xem thường tạo rồi đấy, tuổi lol!"
"Ừng ực, ừng ực, ừng ực!"
Nhìn Triệu Bân ngất xỉu thê thảm dưới dân Tiêu Nhất Thiên, Lý Đào Phong lẫn mấy gã tỷ phú kia đều hoảng hốt, trống ngực đập thình thịch, miệng khô khốc nuốt nước bọt một cách điên cuồng, suýt chút nữa là tè ra quần.
Mẹ nó, việc này có quá đáng lắm không?
Phạm Đức Thành rốt cuộc kiếm ở đâu ra tên hung thần này vậy?
Bọn họ có thể ngồi trên đống tài sản hàng nghìn tỷ như thế này đều là những con cáo già đã thành tinh, làm sao lại không nghe hiểu mấy lời vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, ngoài mặt là nói với Triệu Bân, nhưng gã ta bị đánh đến tàn tạ như vậy rồi, còn nghe được gì chứ?
Rõ ràng là diễu võ dương oai, giết gà dọa khỉ đây mà!
Bọn tỷ phú mà Tiêu Nhất Thiên nói chẳng phải đang ám chỉ bọn họ đó
sao?
Hàng nghìn tỷ thì lớn lắm à? Không, tao giết còn nhiều hơn ấy chứ, giẫm lên như đồ chơi vậy đó! Có tiền là muốn động đến người phụ nữ của tao? Ngon thì lại đây, kết cục cũng chẳng khác Triệu Bân đâu!
Bọn mày xem thường tao à?
Nhưng tao lại chẳng thèm để tâm đấy, chỉ là lười so đo lũ chúng mày thôi!
(Sói Vương Bất Bại)
"Cậu Tiêu, chuyện này..."
Đừng nói là bọn họ, ngay cả người am hiểu sâu sắc về sự tàn bạo của Tiêu Nhất Thiên là Phạm Đức Thành cũng bị bất ngờ trước cơn thịnh nộ vừa bùng lên của anh, sắc mặt ông ta xanh mét, nhắc nhở: “Dù sao thì Triệu Bân cũng là con trai nhà họ Triệu. Nếu gã có hề hấn gì, e rằng sẽ khó giải thích với nhà họ Triệu."
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại phớt lờ mối lo ngại của Phạm Đức Thành, mà quay sang nhìn Lý Đào Phong và những người khác, lớn tiếng hỏi: "Bữa cơm này. Các ông vẫn ăn nữa chứ?"
Lý Đào Phong và những người khác mồ hôi tuôn ra như tắm.
Vẫn ăn ư?
Ăn cái quần gì nữa mà ăn, một khi sự việc ở đây truyền ra ngoài, sợ rằng nhà họ Triệu sẽ sớm cho người tới, lúc đó bọn họ chỉ là người đứng xem, chưa biết chừng còn bị Tiêu Nhất Thiên làm liên lụy.
"Không ăn nữa, thôi quên đi."
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: "Vậy cảm ơn ông Lý đã chiêu đãi."
Nói xong, cánh tay phải của anh hơi gio lên, Sói Đồng ngầm hiểu tiến lên trước hai bước, khoác tay Tiêu Nhất Thiên, bộ ngực đồ sộ lại đè lên cánh tay của anh như muốn nói: Nhìn đi, đây mới là kiểu đàn ông mà tôi thích!
Các người còn lâu mới xứng!
"Đi nào."
Tiêu Nhất Thiên nói với Phạm Đức Thành, sau đó bước ra khỏi phòng VIP cùng Sói Đồng, rời khỏi khách sạn Duyệt Lai.
Hiền lành thì bị bắt nạt!
Lúc Tiêu Nhất Thiên mới đến thành phố Hồ Chí Minh, bản thân không muốn gây chuyện với ai, nhưng lại luôn có người dòm ngó rồi chủ động gây khó dễ cho anh.
"Vua Sói, dáng vẻ đánh người của anh lúc nãy ngầu quá đi, đúng kiểu đàn ông mạnh mẽ, suýt nữa tôi nhập tâm tưởng mình là bạn gái của anh rồi ấy
chứ!
Sau khi ra khỏi khách sạn Duyệt Lai, Sói Đồng cười trêu.
Tiêu Nhất Thiên lườm cô một cái, hỏi: "Cô mà là phụ nữ à?"
"Lẽ nào không phải?"
Sói Đồng dừng lại, cố tình ưỡn bộ ngực cup E siêu to khổng lồ của mình về phía trước, kiêu ngạo nói: "Nếu tôi không phải phụ nữ, thì đây là cái gì?"
"Thịt!"
Tiêu Nhất Thiên thản nhiên nói: "Nói theo cách của cô, thì chỉ là một thằng đàn ông bình thường có thêm hai miếng thịt nhưng lại thiếu mất một cây 'gậy' thôi mà. Đừng có cố dụ dỗ tôi."
Nói xong, anh leo lên chiếc Bentley.
Sói Đồng giậm chân tức giận.
Phạm Đức Thành với Bác Phúc đi theo hai người họ, nghe cuộc nói chuyện vừa rồi liền cảm thấy nhận thức của họ như bị đạp đổ, thực sự không hiểu được mấy tư duy điên rồ của giới trẻ bây giờ.
Nhưng bọn họ có thể nhìn ra người phụ nữ xinh đẹp trước mặt rõ ràng là có ý với Tiêu Nhất Thiên về mặt đó, nếu Tiêu Nhất Thiên bằng lòng, anh hoàn toàn có thể trở thành "bạn tình" với cô bất cứ lúc nào.
Tiếc rằng Tiêu Nhất Thiên lại là một người đàn ông chuẩn mực, không biết thương hoa tiếc ngọc.
"Cậu Tiêu. Cậu đi đâu vậy?"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đã lên xe chuẩn bị rời đi, Phạm Đức Thành lục
đục chạy theo.
"Nhà họ Đoàn."
Tiêu Nhất Thiên nói: "Nếu ông không muốn đi, có thể ở lại đây chờ tôi, ngày mai tôi lại đến tìm ông làm thủ tục chuyển nhượng giấy mời."
"Đi! Tôi đi chứ!"
Tập đoàn Tô Doãn đã bị nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh thu mua,
nhưng lại để cho Tô Tử Lam tiếp quản vị trí của chủ tịch Tô Chí Công. Phạm Đức Thành từ lâu đã đoán được mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên với nhà họ Đoàn ở thành Hồ Chí Minh chắc chắn không phải dạng vừa.
Thế nên, có kẻ ngu mới không đi!
Triệu Bân bị đánh, nhà họ Triệu sẽ sớm có tin tức rồi phái người tới đây báo thù. Tiêu Nhất Thiên đã đi rồi, nếu Phạm Đức Thành với Bác Phúc ở lại, chẳng phải là chịu trách nhiệm thay cho Tiêu Nhất Thiên sao?
Cái họa này quá lớn, bọn họ thật sự vác không nổi!
Hai chiếc Mulsanne Bentley và Rolls-Royce lần lượt rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, đến thẳng biệt thự Vân Đỉnh của nhà họ Đoàn. Nhưng Tiêu Nhất Thiên không biết sau khi anh rời đi, một người phục vụ của khách sạn Duyệt Lai đã lao vào khu vực VIP để kiểm tra thương tích của Triệu Bân.
Trong lúc mọi người không chú ý, người phục vụ đặt tay phải lên sau gáy Triệu Bân, đột nhiên một tia lực ngầm xông thẳng vào não gã ta. Chỉ trong nháy mắt Triệu Bân hoàn