"Chúng mày lên hết cho tao!"
Ánh mắt Triệu Lâm Hùng lóe lên tia u ám, đằng đằng sát khí, bàn tay to vung lên, mười mấy người ở sau lưng hắn lập tức xông lên tạo thành hình cánh quạt, bao vây lấy cổng biệt thự Vân Đình.
Thế nhưng ở đây là nhà họ Đoàn, là địa bàn của Đoàn Minh Triết.
Những người mà Đoàn Minh Triết đưa tới đón Tiêu Nhất Thiên đều là cao thủ ám kình chính hiệu, lúc này Tiêu Nhất Thiên đã bước vào cửa biệt thự, tay sai của Triệu Lâm Hùng cũng không dám tự xông vào biệt thự bắt người.
"Triệu Lâm Hùng, như thế là có ý gì?"
Nếu như bình thường, Đoàn Minh Triết gặp Triệu Lâm Hùng, còn lịch sự chào ông ta một tiếng 'ông chủ Triệu, nhưng bây giờ Triệu Lâm Hùng lại ngang nhiên dẫn người xông vào nhà họ Đoàn. Khách đến không có thiện chí
như vậy, ông ta đương nhiên cũng không thèm khách sáo với hắn nữa.
Triệu Lâm Hùng nghiến răng nói: "Tôi tới đây để tìm người!"
"Tìm ai?"
Đoàn Minh Triết hỏi.
Triệu Lâm Hùng đưa tay chỉ vào Tiêu Nhất Thiên đang đứng giữa đám đông, hừ lạnh: "Tìm thằng đó!"
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Triệu Lâm Hùng rơi vào trên người Tiêu Nhất Thiên, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, đồng tử đột nhiên co rút lại, nói: "Mày là gã họ Tiêu đó à?"
"Tao còn tưởng là ai có gan chó to như vậy, dám giết người ở thành phố Hồ Chí Minh, hóa ra là cậu chủ nhà họ Tiêu ở thủ đô!"
"Cậu chủ bị nhà họ Tiêu ở thủ đô bỏ rơi như một con chó!"
Dĩ nhiên, Triệu Lâm Hùng cũng nhận ra thân phận của Tiêu Nhất Thiên.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách thế lực của nhà họ Tiêu ở thủ đô quá lớn, bảy đời làm thủ tướng, huống chi là là cậu chủ đã từng được nhà họ Tiêu thủ đô bồi dưỡng làm người thừa kế?
Tiêu Nhất Thiên trước đây sống thủ đô, tuy rằng rất ít khi ra ngoài, nhưng những đại gia tộc hay chú ý tới nhà họ Tiêu ở thủ đô đương nhiên sẽ biết tới anh.
Không có gì đáng kinh ngạc khi có người nhận ra Tiêu Nhất Thiên.
Anh hiện tại đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu ở thủ đô, lần này xuất ngũ trở về, tất nhiên là phải báo thù cho người thân của mình, bắt đầu từ việc chặt đầu Hoắc Đình Kiên, Trương Phong Lâm và những người khác, anh chưa từng nghĩ tới việc cố ý che giấu thân phận, cho nên dù có bị Triệu Lâm Hùng nhận ra thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
"Giết người?"
Tiêu Nhất Thiên nhướng mày hỏi: "Giết ai?"
Anh gần tối mới đến thành phố Hồ Chí Minh, còn chưa đầy hai tiếng đồng hồ, ngoại trừ việc dạy cho Triệu Bân một bài học ở khách sạn Duyệt Lai thì không có bất kỳ xung đột trực tiếp với người nào khác.
Huống hồ là giết người.
Lẽ nào là...
Đột nhiên, trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ dấy lên một tia bất an, anh lờ mờ đoán được điều gì đó. Chỉ nghe Triệu Lâm Hùng giờ giọng mắng: "Mày chỉ là thứ con hoang được nhà họ Tiêu nuôi dưỡng rồi đá đi ở thủ đô mà thôi, thế
(Sói Vương Bất Bại)
mà lại dám làm không dám nhận?"
"Thằng con trai Triệu Bân của tao, chết ở trong tay mày chứ ai!"
"Còn muốn chối à?"
Nghe đến đây, tất cả mọi người kể cả Đoàn Minh Triết đều giật mình bất
ngờ, Tiêu Nhất Thiên giết Triệu Bân?
"Không thể nào!"
Phạm Đức Thành đang đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng bênh vực
Tiêu Nhất Thiên: "Vừa nãy, tôi cũng có mặt ở đó!"
"Triệu Bân không coi ai ra gì, chính cậu ta là người muốn đụng đến người phụ nữ của cậu Tiêu trước, nên mới bị cậu Tiêu đánh. Hơn nữa, cậu ấy cũng chỉ đánh gục Triệu Bân chứ không có giết chết cậu ta!"
Mặc dù rất sợ nhà họ Triệu, nhưng nhìn thấy mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên và Đoàn Minh Triết như vậy, lại được nhà họ Đoàn chống lưng cho, lòng tin của Phạm Đức Thành cũng lớn dần lên.
"Phạm Đức Thành?"
Triệu Lâm Hùng trừng mắt với Phạm Đức Thành, giọng nghe ra vô cùng khinh thường: "Là ông dẫn cái thằng khốn kiếp này họ Tiêu này đến thành phố Hồ Chí Minh có phải không? Ông với thằng này cũng cùng một giuộc với nhau thôi. Bây giờ lại đứng ra làm chứng cho hắn, ông nghĩ tôi sẽ tin ư? " . Truyện Gia Đấu
"Ông thật sự xem tôi là thắng ngu à?"
"Ở hiện trường lúc đó ngoài ông ra còn có Lý Đào Phong với mấy tên tỷ phú khác nữa, còn cả hai thằng vệ sĩ nhà chúng tôi. Chừng đó người tận mắt chứng kiến Tiêu Nhất Thiên giết Triệu Bân con trai tôi!"
Lý do tại sao Triệu Lâm Hùng lại phí lời giải thích kiên nhẫn như thế, tất nhiên không phải vì Phạm Đức Thành, mà là cố ý để cho Đoàn Minh Triết nghe thấy.
Ông ta có muốn bảo vệ Tiêu Nhất Thiên đến cùng cũng không thể được!
Nếu phải đối chọi với nhau, dĩ nhiên sẽ đấu không lại nhà họ Đoàn.
Vì thế, hắn cần một lý do chính đáng, vẹn toàn luân thường đạo lý nhất 08:38
để bắt Tiêu Nhất Thiên phải đền tội. Còn phải để cho Đoàn Minh Triết từ bỏ việc chống lưng cho Tiêu Nhất Thiên.
Tuy rằng nhà họ Triệu xem ra không thể so được với nhà họ Đoàn, đánh bại được kẻ địch một ngàn thì bản thân cũng chịu tổn hại đến tám trăm rồi. Nếu hai nhà thật sự trở mặt với nhau thì đều bất lợi cho cả hai.
Kẻ nào kinh doanh mà lại không muốn kiếm lợi chứ!
Đoàn Minh Triết là một người thông minh, chắc hẳn ông ta có thể cân nhắc được lợi hại trong chuyện này.
Nó không đáng cho một trận chiến đơn thuần!
"Tiêu Nhất Thiên."
Quả đúng như Triệu Lâm Hùng dự đoán, sau khi nghe hắn ta nói xong, Đoàn Minh Triết quay sang nhìn Tiêu Nhất Thiên: "Cháu giết Triệu Bân à?"
"Không." Tiêu Nhất Thiên lắc đầu.
Sau đó, Đoàn Minh Triết lại nhìn về phía Triệu Lâm Hùng: "Có nghe thấy
không?"
Trong phút chốc, cơn tức giận của Triệu Lâm Hùng tăng lên gấp bội!
Như thế này là xong ư?
Thằng đó nói không giết người, ông tin ngay luôn? Mẹ kiếp, ông già này có thể thiên vị thằng chó kia lộ liễu hơn chút nữa được không?
Triệu Lâm Hùng chỉ nghĩ ra được giả thiết, nhưng lại không ngờ trước kết cục, bởi vì hắn đã quá coi thường mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên với nhà họ Đoàn. Hắn ngửa cổ hít một hơi thật sau, cố đè nén lửa giận trong người, lạnh lùng nói: "Ông Đoàn!"
"Tối hôm qua, ông phái người tới nhà họ Triệu của tôi, nói muốn thu mua
tập đoàn đoàn Tô Doãn, mà nhà họ Tô ở Hải Phòng lại là nhà mẹ đẻ của con
dâu tôi. Tôi không ngăn cản ông như vậy là đã giữ thể diện cho ông rồi!" "Bây giờ, Tiêu Nhất Thiên giết chết thằng con Triệu Bân của tôi, nhưng ông lại bao che cho nó, một mực muốn bảo vệ nó. Như thế là muốn trở mặt
thành thù với nhà họ Triệu chúng tôi đúng không?"
Triệu Lâm Hùng không phải chỉ có một đứa con trai.
Con trai cả Triệu Hằng là chồng của Tô Thanh Nhã, cũng chính là anh trai của Triệu Bân. Tô Thanh Nhã quả thực là chị dâu của Triệu Bân.
"Giữ thể diện?"
Đoàn Minh Triết lắc đầu nói: "Nếu ông dám thì đã không cần phải giữ thể diện cho tôi rồi. Sao hả, mọi chuyện cũng đã rồi, bây giờ lại muốn trở mặt à?"
Giọng nói không lớn, nhưng lại lộ ra vẻ độc đoán!
"Ông!"
Triệu Lâm Hùng Đoàn Minh Triết châm chọc tức đến suýt hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu đã như thế thì có nói thêm cũng vô dụng!"
"Tôi sẽ không xông vào biệt thự nhà họ Đoàn."
"Nhưng, tôi sẽ dẫn người tới thủ sẵn ngay tại cổng biệt thự này, tiếp tục
đứng canh như vậy!"
Vừa nói hắn ta vừa quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, cất giọng khiêu khích: "Muốn sống sót thì cứ ở lì trong biệt thự của nhà họ Đoàn làm con rùa rụt đầu đi mày!"
"Trừ phi mày cả đời không ra ngoài nữa, nếu không, tao nhất định sẽ lấy mạng của mày!"
Từng câu từng chữ đều vô cùng mạnh mẽ!
Không xông vào vào biệt thự nhà họ Đoàn để bắt người, đây đã là giới hạn cuối cùng mà Triệu Lâm Hùng có thể nhẫn nhịn rồi, nếu Đoàn Minh Triết còn muốn cản trở, hắn tuyệt đối sẽ sống chết tới cùng!
Mối thù giết con, không thể không báo!
Đây chính là... uy hiếp?
Vẻ lạnh lùng giữa lông mày Đoàn Minh Triết càng thêm rõ ràng, ông ta vừa định đáp trả thì Tiêu Nhất Thiên đã giành nói trước: "Chú Đoàn, không sao đâu, cháu có thể xử lý được."
Tiêu Nhất Thiên không nói hai lời, thong dong bước ra khỏi của biệt thự
Vân Đỉnh.
"Ông nói, nếu tôi trườn mặt ra, ông sẽ giết tôi đúng không?"
Tiêu Nhất Thiên một mình đứng trước cổng biệt thự Vân Đỉnh, ngẩng cao
đầu, nhìn thẳng vào mắt Triệu Lâm Hùng không chút sợ hãi mà ra hiệu: "Tôi
ra ngoài rồi đây, ông còn đợi gì nữa?"
"Đến giết tôi đi."
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Triệu Lâm Hùng cũng không ngờ Tiêu Nhất Thiên lại có can đảm
lớn như vậy.
Thật ra, Tiêu Nhất Thiên đã nhận ra có kẻ cố ý muốn hại anh ngay từ lúc biết tin Triệu Bân qua đời, người này muốn dùng cái chết của Triệu Bân để khởi gợi thù hằn giữa anh với nhà họ Triệu.
Thế nhưng, anh không quan tâm.
Cũng quá lười để giải thích.
Nếu người khác đã muốn vu oan cho anh thì chắc hẳn đã có âm mưu từ trước. Thời gian ít ỏi, vốn dĩ không thể nào tra ra được sự thật, hơn nữa chỉ