Cách Tiêu Nhất Thiên hơn ba mét.
Một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ rực đang đỗ ở đó, nếu vào ngày thường đỗ ở nơi khác, loại xe thể thao này xuất hiện trên đường, khẳng định sẽ vô cùng gây chú ý, tỉ lệ quay đầu nhìn chắc chắn là một trăm phần trăm.
Nhưng mà bây giờ, ở trước cửa khách sạn Duyệt Lai, có vẻ rất bình
thường.
Biết làm thế nào, ở bên trong khách sạn đều là phú thương giàu có, nhà giàu họ lớn và kẻ có quá nhiều tiền đến từ các nơi, siêu xe đỗ ở cửa khách sạn cũng rất nhiều.
Vật hiểm có thì quý giá. Không hiếm, tất nhiên sẽ không cao quý rồi.
Lâm Thanh Uyển đang ngồi trong xe.
Cửa sổ xe ở chỗ lái chỉ mở một khe hai cm, lớn bằng ngón tay cái, Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trong veo qua khe hở của cửa xe.
Giống như một dòng suối trong, trong sáng long lanh.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc kèm theo nghiêm trọng của Tiêu Nhất Thiên, Lâm Thanh Uyển hơi mim cười, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, có chút chọc ghẹo lòng người.
"Thế nào, năm năm không gặp, đã không nhận ra vị hôn thê của mình?"
Lâm Thanh Uyển trêu ghẹo nói.
Giọng điệu như vậy, giống như người yêu tán tỉnh nhau.
(Sói Vương Bất Bại))
"Nhận ra."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu, bước tới, đi đến trước xe Lamborghini, cúi đầu nhìn gần đôi mắt trong sáng động lòng người của Lâm Thanh Uyển. Đáp: "Đương nhiên nhận ra, trên tiệc đính hôn năm năm trước, tôi cầm tay cô, tự tay đeo nhẫn đính hôn cho cô."
Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Nhưng những lời này không thích hợp với Lâm Thanh Uyển, đôi mắt của Lâm Thanh Uyển rất xinh, rất đẹp, rất sạch sẽ, nhìn qua vô cùng trong sáng, giống dung mạo và dáng người của cô ta, quả thực khiến người ta hâm mộ.
Nhưng tâm hồn của cô ta lại hung ác, nham hiểm, coi mạng người như cỏ rác, vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn.
Điều này, thật ra có hơi giống Sói Đồng.
Nhưng mà lại khác.
Sói Đồng xinh đẹp như yêu tinh, trong xương cốt lộ ra một sự quyến rũ, không hề khác tính cách tàn nhẫn độc ác của cô ấy, mà vẻ đẹp của Lâm Thanh Uyển, là kiểu đẹp đoan trang tao nhã, chỉ dựa vào vẻ đẹp của cô ta, người bình thường vốn không thể tin rằng, trong cơ thể của cô ta che giấu lòng dạ rắn rết.
"Đúng vậy, thoắt cái đã năm năm, thời gian trôi thật nhanh."
Lâm Thanh Uyển ngồi trong xe, hoàn toàn không định hạ cửa xe xuống chút nữa, cứ vậy đối mặt với Tiêu Nhất Thiên qua khe hở nho nhỏ, thở dài, nói: "Tôi còn nhớ, sau khi tiệc đính hôn kết thúc. Về đến nhà, tôi đã cực lực rửa rất nhiều lần bàn tay bị anh chạm vào..."
"Tôi có thói ở sạch, sợ bẩn."
"Anh đừng nghĩ nhiều, tôi không nhắm vào anh, là nhắm vào tất cả đàn ông, ở trong mắt tôi, mọi đàn ông trên đời này đều bẩn."
Nói tới đây, Lâm Thanh Uyển nhoẻn miệng cười.
Sau đó nói tiếp: "Còn nhẫn đính hôn đó, bị tôi tiện tay ném đi rồi."
"Cô!"
Sói Đồng đi ra ngoài khách sạn Duyệt Lai nghe thấy lời của Lâm Thanh Uyển, lập tức hơi tức giận, muốn xông lên giết người ngay tại chỗ, Tiêu Nhất Thiên không quay đầu lại nâng tay lên, ngăn cản cô ấy, trầm giọng nói: “Lui ra sau mười mét, không được nghe lén."
Sói Đồng tức giận nghiến răng.
Nhưng không dám làm trái ý của Tiêu Nhất Thiên, lui ra sau mười mét với
Phạm Đức Thành và bác Phúc.
"Người tình mới của anh?"
Lâm Thanh Uyển nhìn Sói Đồng mấy lần qua khe hở cửa sổ, cười nói: "Mới ra tù, chưa được sự đồng ý của vị hôn thê như tôi, đã đính hôn lần nữa với người phụ nữ khác ở Thành phố Hài Phòng, bây giờ còn có thêm một người tình mới..."
"Ha ha."
“Anh càng ngày càng bẩn đó."
Trong lòng Lâm Thanh Uyển mang theo sự kiêu căng sinh ra đã có, nói chuyện không hề khách sáo.
"Ba điều."
Tiêu Nhất Thiên không đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: "Thứ nhất, người đính hôn với cô trước đây là cậu chủ của nhà họ Tiêu ở thủ đô, không phải tôi! Hôn ước đã sớm bị hủy bỏ, chuyện của tôi không liên quan tới cô!"
“Thứ hai, chuyện của năm năm trước, nhà họ Lâm ở thù đô có tham dự hay không, đóng vai nhân vật gì trong đó. Tôi sẽ điều tra, tra ra sự thật, sau đó sẽ có thù báo thù, có oán báo oán!"
“Thứ ba, khóe mắt của cô, có ghèn."
Sắc mặt của Lâm Thanh Uyển đột nhiên thay đổi. Theo bản năng gió tay chạm vào mắt, nhưng mới nâng tay liền nhận ra chỗ không đúng, ánh mắt vốn trong sáng phát ra tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, nói: "Anh muốn chơi tôi?"
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Xem ra, thói ở sạch của cô, không phải chê
đàn ông trên đời quá bẩn, mà là chê bản thân mình quá bẩn, nên mới tắm rửa bản thân cho sạch sẽ, sợ người khác phát hiện mặt dơ bẩn của mình."
Nói xong, xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Lâm Thanh Uyển lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi cố ý đến đây gặp anh, vì muốn nói với anh một chuyện"
"Có chuyện thì nói thẳng."
Tiêu Nhất Thiên không quay đầu lại nói: “Có rắm mau thả."
Dám dùng giọng điệu và