Tiêu Nhất Thiên chú ý tới chuyển động bất thường của Sói Đồng.
Nhưng lại không cản lại.
Với thực lực lúc đầu của Sói Đồng, một quyền lúc phẫn nộ của cô có thể làm cho một cái cửa kính của Lamborghini thành bột mịn.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Ngay lúc khoảng cách giữa nắm đấm của Sói Đồng với cửa kính thủy tinh còn 5 cm, đột nhiên bị một sức mạnh vô hình chặn lại, sức mạnh vô hình kia vô cùng hống hách, giống như một cái xoáy nước không hình dạng không âm thanh, trong nháy mắt chặn lại nắm đấm của Sói Đồng.
Sói Đồng ngạc nhiên.
Chiếc Lamborghini nghênh ngang chạy ngang qua trước mặt Sói Đồng, giọng nói của Lâm Thanh Uyển truyền đến: “Cô bé à, võ mèo cào của cô vốn không xứng với chồng chưa cưới của tôi, để cô làm tình nhân cho anh ấy đã là cất nhắc cô rồi."
"Đây cũng là điểm mấu chốt của tôi."
Vừa nói xong, Lamborghini đã đi được một quãng xa rồi. Sau đó đột nhiên tăng tốc, nháy mắt đã biến mất ở chỗ rẽ của ngã tư.
"Đồ khốn nạn, đồ lộn giống!"
Sói Đồng lấy lại tinh thần, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Tiêu Nhất Thiên lái chiếc xe Bentley dừng trước mặt Sói Đồng,
lắc đầu nói: "Trong xe cô ta có một cao thủ ám cảnh của ám cảnh viên mãn, cô không làm tổn thương cô ta được đâu."
"Lên xe đi!"
Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Nhất Thiên không ngăn cản Sói Đồng.
Đường đường là cô cả nhà họ Lâm ở thủ đô, ra ngoài sao không có cao thủ ám cảnh đi theo được chứ? Vừa rồi lúc nói chuyện với Lâm Thanh Uyên,
Tiêu Nhất Thiên cũng có chú ý tới.
Trong xe kia có cao thủ ám cảnh, lại còn vô cùng mạnh.
Cho nên Tiêu Nhất Thiên ngầm đồng ý cho Sói Đồng ra tay, thật ra là muốn Sói Đồng dụ cho cao thủ ám cảnh kia xuất hiện, nhân cơ hội này cảm nhận sức mạnh của cao thủ đó.
"Anh đã biết từ sớm rồi sao?"
Sói Đồng trừng mắt lườm Tiêu Nhất Thiên một cái.
Nói chung, nếu cao thủ ám cảnh cố ý giấu hơi thở của chính mình, người ở cảnh giới thấp sẽ không thể phát hiện ra được bất kỳ điểm khác thường nào, giống như lúc nãy vậy, nếu gã ta không giải phóng hơi thở của chính mình thì thì người bình thường sẽ tưởng hắn chỉ là một ông già lưng còng bình thường mà thôi.
Mà Tiêu Nhất Thiên thì không giống như vậy.
Thực lực của Tiêu Nhất Thiên cao hơn rất xa so với bác Phúc, cho nên cho dù bác Phúc có ẩn giấu như thế nào cũng đều không thể qua mắt Tiêu Nhất Thiên được.
Trong lúc đó Sói Đồng và vị cao thủ ám cảnh kia, một là cảnh giới trung kỳ, một là cảnh giới hậu kỳ, khoảng cách này rất lớn, không phát hiện thực ra rất bình thường. Vừa rồi Tiêu Nhất Thiên nói mắt Lâm Thanh Uyên có ghèn, muốn Lâm Thanh Uyên có rắm thì đánh, có chuyện thì nói thằng, mặt ngoài là muốn chọc tức Lâm Thanh Uyên nhưng thật ra là muốn thông qua ngôn ngữ để kích thích vị cao thủ ám cảnh ngồi trên xe.
Chỉ tiếc là đối phương nhịn xuống.
Vào bước đường cùng Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể để Sói Đồng động thủ,
tiến thêm một bước kích thích gã.
"Cô phối hợp với tôi rất tốt."
Tiêu Nhất Thiên giơ ngón cái tán thưởng Sói Đồng, thấy vẻ mặt lơ ngơ của Sói Đồng bèn trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ cô không phối hợp với tôi mà là thật sự bị Lâm Thanh Uyên chọc giận, có ý suy nghĩ không nên với tôi sao?"
"Hừ, đồ cuồng tự kỷ!"
Sói Đồng mở cửa lên xe, sau đó lại trừng mắt liếc Tiêu Nhất Thiên một
cái.
Rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, đoàn người Tiêu Nhất Thiên liền trở về biệt thự Vân Đình, trên đường gọi điện thoại cho Sói Hồn.
Nhà họ Tiêu ở thủ đô như hồ rình mồi, đêm qua lại đắc tội với người nhà họ Triệu, hôm nay lại lòi ra thêm một Lâm Thanh Uyển, kẻ thù liên tiếp xuất hiện, hơn nữa thế lực nào cũng khổng lồ, điều này làm cho trong lòng Tiêu Nhất Thiên bất an.
Ở Hải Phòng chỉ có Sói Hồn và Sói Ảnh là hai thành viên ám cảnh sơ kỳ của Huyết Lang đoàn canh giữ, như vậy sợ là không đủ.
"Vua Sói!"
Điện thoại vừa kết nối được đã nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Sói Hồn: "Điện thoại của anh tới vừa đúng lúc, cho dù anh không gọi tôi cũng sẽ
tìm anh."
"Có chuyện gì?"
Tiêu Nhất Thiên nhíu mày, thầm thấy không ổn.
Quả nhiên Sói Hồn nói: “Buổi sáng hôm nay, Sói Ảnh đi mua bữa sáng cho chị dâu và cháu gái, phát hiện bên ngoài có người theo dõi, hơn nữa không phải chỉ có một người."
"Có lẽ là cao thủ ám cảnh lúc trước."
Sợ cái gì, đến cái quái gì!
Sói Ảnh, người cũng như tên, yên tĩnh như sói ngủ đông, di chuyển như
bóng ma, am hiểu nhất là ẩn nấp và theo dõi. Khả năng trinh sát và phản trinh sát cũng vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối không phạm lỗi!
Tiêu Nhất Thiên nói: “Có thể xác định được thân phận của đối phương
không?"
"Không thể"
Sói Hồn lắc đầu nói: "Sói Ảnh không ra tay, một là sợ đánh rắn động cỏ, hai là sợ bị diệt cỏ tận gốc, lỡ như sau lưng bọn họ còn có một cao thủ thực lực mạnh đang ẩn nấp, nếu như gặp mặt, chỉ bằng hai người chúng tôi chỉ có thể bảo vệ mình, không thể bảo đảm an toàn cho chị dâu và cháu gái.
“Ừm."
Tiêu Nhất Thiên trầm tư, gật đầu nói: “Nhiệm vụ của hai người là bảo vệ
tốt vợ và con gái tôi."
"Về phần những cái đuôi đó tôi sẽ tìm người đến giải quyết."
Trước khi đến thành phố Hồ Chí Minh, Tiêu Nhất Thiên nghĩ đến việc nếu nhà họ Tiêu ở thủ đô nghi ngờ huyết thống của Tô An Nhiên, sau khi Hoắc Đỉnh Kiêu thất thủ chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì thế anh mới để Sói Hồn và Sói Ảnh ở lại thành phố Hải Phòng.
Nhưng mà tình hình hiện tại đã vượt quá dự định ban đầu của Tiêu Nhất
Thiên.
Nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh.
Lâm Thanh Uyển!
Bọn họ cũng có thể ra tay với cả nhà của Tô Tử Lam, bốn phía đều là địch, chỉ dựa vào Sói Hồn và Sói Ảnh thì không thể đối phó được.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên gọi điện thoại cho Lâm Hoa: "Dì nhỏ, lập tức lên
đường!"
"Đưa bà ngoại và ông ngoại đến thành phố Hồ Chí Minh"
Ở thành phố Hồ Chí Minh có nhà họ Đoàn che chở, mà cao thủ ở nhà họ Đoàn nhiều như mây, là nơi an toàn nhất.
(Sói Vương Bất Bại)
"Hả?"
Lâm Hoa sửng sốt nói: “Không phải hôm trước anh nói ba ngày nữa sẽ để chúng tôi trở về thành phố Hải Phòng sao, muốn cho chúng tôi một bất ngờ gì hả? Tôi đã mua vé máy bay về thành phố Hải Phòng rồi"
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng: “Kế hoạch thay đổi."
"... Được rồi"
Tiêu Nhất Thiên không giải thích, Lâm Hoa cũng không nhiều lời: “Bây giờ tôi sẽ đi mua vé máy bay đến thành phố Hồ Chí Minh."
Tới biệt thự Vân Đỉnh, Tiêu Nhất Thiên lập tức tìm Đoàn Minh Triết, kể lại tình hình hiện tại cho Đoàn Minh Triết nghe một lần. Sau khi nghe xong, Đoàn Minh Triết có chút kinh ngạc, nói: "Cháu nói, Lâm Thanh Uyển đến tìm cháu, nói muốn quay lại với cháu sao?"
"Hôn ước của hai người đã qua năm năm rồi, giờ vẫn còn hiệu lực sao?" Chuyện này làm cho Đoàn Minh Triết có chút khiếp sợ, nhưng càng nghi ngờ nhiều hơn.
Quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu ở thủ đô trước nay khá tốt. Nếu không, năm năm trước Tiêu Nhất Thiên và Lâm Thanh Uyển cũng không đính hôn. Nhưng mà hiện tại đã không còn giống như trước đây, hai nhà thù sâu như biển, đã đến tình trạng một sống một chết luôn rồi.
Xưa đâu bằng nay!
Tại thời điểm này, nhà họ Lâm sao có thể tiếp tục duy trì hôn ước với Tiêu
Nhất Thiên chứ.
Chẳng phải họ cùng nhà họ Tiêu là kẻ thù của nhau sao?
Chẳng lẽ...
Đoàn Minh Triết theo bản năng ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ nhà họ Lâm ở thủ đô cũng biết về thực lực của Tiêu Nhất Thiên, chẳng nhìn trúng tiềm lực
của Tiêu Nhất Thiên?"
"Lời của Lâm Thanh Uyển nghe là được rồi, không cần tin tưởng cô ta." Tiêu Nhất Thiên không để lời nói của Lâm Thanh Uyển trong lòng, lắc đầu
nói: "Việc cấp bách bây giờ là bảo vệ tốt cho gia đình Tô Tử Lam và ông bà ngoại tôi."
Đoàn Minh Triết hiển nhiên hiểu được ý của Tiêu Nhất Thiên.
Vì thế không đợi Tiêu Nhất Thiên mở