Rất nhanh, đã kết nối được với điện thoại vệ tinh.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói của một người nước ngoài, hỏi anh
bằng tiếng anh: "Xin chào, tôi là Peter, xin hỏi anh là? Trước khi trả lời câu hỏi, tôi mong anh có thể nói cho tôi, làm thế nào mà anh lại có được số điện thoại cá nhân của tôi?"
"Chắc chắn không phải đoán được? Đúng không?"
Peter là giám đốc của trụ sở tổng bộ ngân hàng Toàn Cầu, chuyên phụ trách phê duyệt thẻ thành viên và mở hạn mức tín dụng tạm thời, Tiêu Nhất Thiên và anh ta luôn giữ mối quan hệ rất tốt.
Người cũng như tên, anh ta luôn bị “ngứa da".
Tiêu Nhất Thiên ừ một tiếng, nói: "Tôi Tiêu Nhất Thiên đây."
"Ồ?"
Peter sững sờ, nghe ra là giọng nói của Tiêu Nhất Thiên, nhất thời kích động vô cùng: "Cái gì? Anh nói anh là ai? Không, không, không, tôi không tin đây là sự thật."
"Tôi nghĩ, có lẽ mình phải đến bệnh viện kiểm tra tai mới được, hoặc là, véo đùi của mình một cái, xem có phải trong mơ hay không, tinh thần trạng
thái không tốt nên đâm ra hoang tưởng hay không." Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên tiếp xúc, nói chuyện riêng với Peter, cho nên Peter bắt đầu đùa với Tiêu Nhất Thiên vài câu.
Nếu như ngày thường, Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ cùng anh ta trêu đùa hai
ba câu.
Nhưng hiện tại, Tiêu Nhất Thiên không có thời gian, cũng không có tâm trạng để đùa, nói một cách trực tiếp: “Nghe này Peter, dừng trò đùa ấu trĩ của anh lại, tôi có việc tìm anh, chỉ có mười phút thôi."
"Tôi muốn mở hạn mức tín dụng tạm thời cho Thẻ đen, và phải là cấp VIP %3D cao nhất."
"Hạn mức nào?"
"Nghe không hiểu à? Trong mười phút, cho dù anh dùng cách gì, nhất định phải mở cho tôi, ngay-lập-tức!" Nói xong, Tiêu Nhất Thiên nhìn thời gian, nhắc nhở: “Bây giờ anh chỉ còn
lại 7 phút 26 giây nữa thôi!"
"Cái gì???"
Peter sững sờ, nếu như ban nãy là tâm trạng kinh ngạc, thì bây giờ chính là kinh hãi! Giọng nói của anh ta cũng cao lên mấy đề-xi-ben, anh ta không dám tin mà hỏi lại một lần nữa: “Cục cưng Thiên à, anh đang nói cái gì vậy? Anh có chắc là anh không nói đùa không?"
"Trời đi, tôi thật sự là muốn đến bệnh viện kiểm tra tai, anh dọa tôi sợ chết khiếp."
Xin đăng ký làm thẻ đen đã rất khó rồi, đừng nói đến hạn mức cao nhất?
Một khi đã mở!
Cầm thẻ đen trên tay, bạn muốn đi quẹt ở đâu cũng được, quẹt không ngừng, quẹt khắp nơi mà không sợ, có thể trong lúc não bạn không còn tình táo, lỡ tay quẹt hơn trăm tỷ, số tiền đó rất có thể sẽ ảnh hưởng tới nền kinh tế của một quốc gia.
Hậu quả vô cùng nghiêm trọng, rủi ro cũng vô cùng lớn!
Cho nên, Peter mới bị Tiêu Nhất Thiên dọa sợ chết đứng, hạn mức cấp VIP, ngoại trừ quốc gia nào đó gặp khủng hoàng về kinh tế, nếu không tỉ lệ mở mức hạn mức này rất thấp.
"Anh vẫn còn 6 phút 48 giây!'
Tiêu Nhất Thiên không quan tâm những thứ đó, trong đầu anh bây giờ chỉ
còn một suy nghĩ, có được cỏ Xán Tinh để cứu Tô An Nhiên.
Vì vậy, anh bằng bất cứ giá nào cũng phải có nó.
"Đợi đã, từ từ, cục cưng của tôi ơi."
Peter vội vàng nói: "Anh đừng có giục tôi, thật sự là đừng giục nữa, khi nhận được điện thoại của cậu, tôi đã gọi điện cho vị boss vĩ đại của chúng ta rồi, anh cũng biết đó, đây là chuyện lớn, tôi không thể tự mình quyết định, nhất định phải có boss đồng ý mới được."
"Anh giục nữa, tôi mà có nói sai gì trước mặt boss, rồi boss không đồng ý thì đừng có trách tôi đấy nhé."
Dứt lời, Peter vội vàng đổi ngữ điệu, cười nói: "Boss vĩ đại, chào ông Smith, tôi là Peter, là nhân viên trung thành và tận tâm của ông, tôi có một việc vô cùng quan trọng muốn nói, vì vậy, ông có thể bớt chút thời gian được không...?"
Hiển nhiên, Peter đang xin ý kiến của Boss lớn ngân hàng Toàn Cầu.
Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Từng giây từng phút trôi qua, những tỉ phú cách Tiêu Nhất Thiên ba mươi mét dù không nghe rõ Tiêu Nhất Thiên và Peter đang nói cái gì, nhưng thấy Tiêu Nhất Thiên không nói chuyện nữa, sắc mặt trầm xuống, liền có người bắt
đầu kiêu ngạo.
"Còn 5 phút nữa, không mượn được tiền thì mau cút về, đừng làm lỡ thời
gian của mọi người!"
"Đúng vậy!"
"Những người đang ngồi đều là những người có tiền của các tỉnh các thành phố, mỗi phút họ đều có thể kiếm ra tiền, còn mày á, cmn cả đời cũng không kiếm nổi đồng nào đâu!"
Lúc này, Tiêu Nhất Thiên giả câm giả điếc không quan tâm bọn họ nói gì.
Chỉ còn lại ba phút, giọng nói của Peter lần nữa truyền tới: “Ôi! Đậu xanh!
Điên rồi, các người đều điên rồi!"
"Nghe này."
"Bảo bối, ông Smith thế mà lại đồng ý, thật con mẹ nó giống một người điên, không suy nghĩ gì cả mà đồng ý, mặc dù tôi muốn có thể giúp đỡ cậu, nhưng mà trước lúc đó, tôi nói thật, tôi không cho rằng boss sẽ đồng ý, cho nên tôi đã nghĩ là sẽ phải xin lỗi cậu như thế nào."
"Nhưng kết quả lại vượt ngoài dự tính của tôi."
"Hình tượng ông Smith trong suy nghĩ của tôi.... Nói sao đây nhỉ, hoàn toàn sụp đổ rồi, ông ấy đột nhiên không còn vĩ đại nữa rồi, bởi vì ông ấy bị điên rồi."
Peter lại bắt đầu luyên thuyên, như bị Đường Tăng nhập vậy.
"Còn 2 phút 50 giây."
Tiêu Nhất Thiên rất muốn chửi người, nhưng vẫn nhịn được.
Peter nói: "Tôi đang làm đây, đang mở rồi, anh phải tin tôi chứ, tôi có thể làm được, nhưng trước khi mở, tôi muốn nhắc anh một việc, anh biết quy định của ngân hàng Toàn Cầu rồi đấy, xin mở hạn mức cấp VIP, ngoài cần boss phê chuẩn, còn có một điều kiện nữa."
"Tôi biết rồi!"
Không đợi Peter nói nữa, Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Tôi biết phải làm
thế