Tiêu Nhất Thiên ngồi ở khu 105000 tỷ, mà thanh niên số 12 ngồi đầu ở tỷ, giữa khu cách nhau chục mét, vì vậy, giọng nói của Tiêu khu Nhất Thiên rất lớn.
Toàn bộ hội trường đều có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều đơ luôn rồi.
Cái đậu xanh!
Tên này rốt cuộc mượn được bao nhiêu tiền, mà kiêu ngạo như vậy, dám chì tay vào siêu cấp đại lão khu mười tỷ bảo người ta cút về?
Tấm thẻ đó của anh ta, lẽ nào thật sự là thẻ đen chí tôn ngân hàng Toàn
Câu?
Khiếp sợ giây lát, toàn bộ người ở đây đều không nhịn nổi mà oán thầm.
Một lát sau, người thanh niên ngồi ở số máy 12 vẫn vững như Thái Sơn ấy, dường như bị kích thích bởi lời nói của Tiêu Nhất Thiên, vì vậy cũng đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên.
Hai người một đội mặt nạ đầu hổ, một người đội mặt nạ đầu sói, đứng
nhìn nhau.
Cách một đoạn xạ, nhìn nhau
Tiêu Nhất Thiên còn cho rằng, anh khiêu khích như vậy, thanh niên kia sẽ không nhịn nổi, phản bán anh vài câu, nhưng thực tế lại không phải vậy, đại khái khoảng mười giây sau, người thanh niên kia chẳng nói chằng giằng quay đi
Sau đó, giờ tay ấn mấy nút trên máy số 12.
Tiếp theo đó, trên màn hình lại được treo một giá mới, quả nhiên lần này thanh niên số 12 đã không giống trước mỗi lần tăng là thêm mười tỷ nữa, mà lần này anh đã đưa ra con số lên đến 123,697,566,493,..
Chính xác đến từng con số!
"Chà!"
Con số này khi vừa xuất hiện trên màn hình lớn, mọi người xung quanh lập tức truyền tới tiếng xì xào, thằng ngốc cũng đoán ra được, đây là toàn bộ số tiền trong thẻ mà người thanh niên này có được!
Mạng theo triệu tỷ đồng đến tham gia đấu giá, một số tiền lớn như vậy, e rằng nhìn khắp nước này, cũng không có mấy ai có thể làm được như vậy!
Cô cả nhà họ Lâm ở thủ đô Lâm Thanh Uyển cũng không thể mang theo
nhiều tiền đến như vậy!
Vậy thì, người thanh niên này là ai?
Cậu chủ của một gia tộc vô cùng giàu có nào chăng?
Lúc này, tất cả những người ở đây đều vô cùng tò mò về thân phận của thanh niên. Rất muốn xông lên, kéo mặt nạ của anh ta xuống, xem xem là ai!
Nhưng mà, bọn họ không dám.
Không ai dám cả!
Ai lại dám trêu chọc đại lão siêu cấp giàu cơ chứ?
Những triệu phú xung quanh đang ôm tim run rẩy, nhìn chằm chằm vào thanh niên cả buổi trời, sau đó, không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn sang Tiêu
Nhất Thiên!
Như thể đang nói: anh khiêu khích người ta ngả bài, bây giờ người ta ngà
bài rồi đó!
Vậy anh thì sao?
Nãy không phải còn rất kiêu ngạo à? Anh có thể cầm ra nhiều tiền như
(Sói Vương Bất Bại)
vậy không?
Nếu như có thể, hôm nay ông đây thật sự bái phục anh!
Nhìn thấy một dãy số dài trên màn hình lớn, nói thật, Tiêu Nhất Thiên cũng thật sự là sốc, đồng tử anh thu nhỏ lại, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm người thanh niên đó đến cả buổi trời, trong lòng không khỏi nghĩ: “Người này, rốt cuộc là ai?"
Nhưng, anh khác với những triệu phú xung quanh, họ bị kinh sợ bởi tiền tài hừng hậu của người thanh niên này, còn Tiêu Nhất Thiên, anh chỉ đơn thuần bị ngạc nhiên bởi dãy số dài thật dài trên màn hình lớn!
Dãy số đó trong con mắt người bình thường, không khác gì khối tài sản
khổng lồ!
Nhưng trong mắt Tiêu Nhất Thiên, nó lại không giống vậy.
Ông trời mới biết, Tiêu Nhất Thiên đã lấy 105 ngàn tỷ từ Phạm Đức Thành, lại từ Đoàn Minh Triết lấy được 700 ngàn, thêm vào đó là số dư trong thẻ đen của anh, cộng lại là 23,697,566,493!
Mà lúc này, so với dãy số trên màn hình vừa đúng là bằng nhau!
Không hơn không kém một đồng nào!
Đổi một câu khác để nói thì người thanh niên số 12, anh ta biết rõ từng đồng từng cắc số tiền trong tài khoản của Tiêu Nhất Thiên!
Lẽ nào không kì quái sao?
Không làm người ta ngạc nhiên sao?
Không thể hoài nghi thân phận của anh ta sao?
Anh ta... làm sao có thể biết được?
Kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, Tiêu Nhất Thiên đưa tay lên, gõ lên máy trước mặt, một lúc sau, dãy số dài trên màn hình lớn đã được thay đổi, đuôi dãy số ban nãy đổi thành 94!
"Oh My God! Tên này vậy mà có thể mượn được nhiều tiền như vậy!"
"Tôi phục rồi!"
(Sói Vương Bất Bại)
"Tôi cũng vậy!"
"Xem ra, thân phận của anh ta cũng không phải là đơn giản, tấm thẻ mà anh ta dùng, tám chín phần mười, chắc chắn là thẻ đen chí tôn VIP cao nhất của ngân hàng toàn cầu!"
Mọi người xung quanh lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, hôm nay có kịch hay, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!
Mà người biết thân phận thật sự của Tiêu Nhất Thiên, Lý Đào Phong và một số người khác, mặt mày đều tái mét.
Gió tay vuốt khuôn mặt chỉ còn chút ánh hồng, anh không còn chút oán hận gì với Tiêu Nhất Thiên. Ngược lại còn cảm thấy mình may mắn: “May mà, tối qua tôi đã quỳ xin lỗi Tiêu Nhất Thiên, nếu không, anh ta đến báo thù, hậu quả khó mà lường trước được..."
"Còn muốn tăng thêm không?"
Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng nhìn sang người thanh niên số 12, hét
Người thanh niên đó vẫn không nói chuyện, tới một cánh cửa nhỏ bên kia
rời đi.
Cánh cửa sắt lớn trước đó là cửa vào, còn cánh cửa nhỏ này là lối ra.
Dựa theo quy định của bên tổ chức, nếu như người tham gia đấu giá không còn hứng thú với vật phẩm đấu giá tiếp theo thì có thể rời khỏi buổi đấu giá bất cứ lúc nào, ngoài cánh cửa nhỏ kia, sẽ có một chiếc xe chuyên dụng để đưa đón.
Người thanh niên kia là muốn đi sao?
Hiển nhiên là đã từ bỏ!
Khi người thanh niên kia đi đến cánh cửa nhỏ đó, bỗng Tiêu Nhất Thiên
hỏi: "Anh là ai?"
Đúng rồi, anh ta là ai???
Đây không chỉ là câu hỏi của một mình Tiêu Nhất Thiên, cũng là câu hỏi mà toàn bộ người ở buổi đấu giá muốn hỏi, khi Tiêu Nhất Thiên bật ra câu hỏi,
tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn sang người thanh niên, hi vọng anh có thể trả lời câu hỏi này trước khi rời đi.
Đáng tiếc rằng, trời không chiều lòng người!
Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên, bước chân của người thanh niên đó khẽ dừng, nhưng không ngoảnh lại, cũng chẳng nói gì, giơ tay đẩy cánh cửa nhỏ, bước ra ngoài.
Những triệu phú trong hội trường đều thất vọng, nhưng rất nhanh họ lại quay đầu nhìn về hướng Tiêu Nhất Thiên, với ánh mắt nghi ngờ, ám chỉ: "Anh ta đi rồi, anh ta không có nói, vậy anh thì sao?"
"Anh là ai?"
Lúc này, ba mươi giây đếm ngược kết thúc, một nhân viên công tác bước tới, trong tay là một chiếc hộp gấm, sau đó ở hiện trường trực tiếp cùng Tiêu Nhất Thiên tiến hành giao dịch.
Sau khi thẻ xác minh và thẻ đen đều bị quẹt sạch tiền, chúng ta đã nhìn thấy toàn bộ số tiền mặt hơn một trăm tỷ lẻ 3 ngàn!
Nhân viên công tác cầm chiếc hộp đưa lại cho Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên cầm lấy chiếc hộp bằng hai tay, trạng thái thoải mái hơn rất nhiều, bởi cây cỏ này có quan hệ trực tiếp tới sinh mạng của Tô An Nhiên.
Nhưng mà anh cũng không mở ngay ra để kiểm tra, danh dự của bên tổ chức không thể nghi ngờ.
Anh cầm lấy hộp gấm rời đi, không quan tâm những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, trực tiếp đi tới phía Đoàn Minh Triết, vị trí Đoàn Minh Triết ngồi là vị trí số 8, vị trí số 9 bên cạnh trống không, không có ai cả, vì vậy anh trực tiếp ngồi xuống.
Vừa dùng 3500000 tỷ để mua cỏ Xán Tinh, bây giờ Tiêu Nhất Thiên ngồi vào vị trí khu 350000 tỷ, cũng không có ai dám ý kiến.
"Chú Đoàn."
Tiêu Nhất Thiên gọi một câu, sau đó sắc mặt nghiêm trọng nói: "Tình
huống hiện giờ không đúng cho lắm."
(Sói Vương Bất Bại)
"Đương nhiên là không đúng rồi."
Đoàn Minh Triết liếc nhìn anh, cất giọng giễu cợt: "Trong tay cháu là thẻ đen chí tôn của ngân hàng Toàn Cầu, vậy mà che giấu lâu như vậy, ngay cả chú cũng giấu, hại chú còn vì cậu mà lo lắng"
Tiêu Nhất Thiên lúng túng nói: "Sự việc quan trọng, nếu không phải bất đắc dĩ, giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim thì cháu đâu muốn bỏ ra chiếc thẻ đen đó trước mặt mọi người, vẫn mong chú Đoàn tha thứ cho cháu."
“Ừm, chú hiểu."
Nhắc tới thanh niên số 12, Đoàn Minh Triết bỗng thu lại ánh