Sau đó là tiếng của Tô Tử Lam: "Bọn xấu quá nhiều rồi, chắc là phải muộn mấy ngày đấy."
"Ai bảo bố của Nhiên Nhiên là một đại anh hùng siêu cấp vô địch chứ? Sứ mệnh của đại anh hùng không phải là đi đánh những người xấu này mà còn phải bảo vệ sự bình yên của con người sao?"
Đánh người xấu?
Tiêu Nhất Thiên sững sờ một lúc, nghĩ, thì ra đó chính là cái cớ Tô Tử Lam nói cho Tô An Nhiên.
Nhưng mà!
Anh lần này vội vã đến thủ đô tìm Lâm Thanh Uyên tính số cũng được, tìm nhà họ Tiêu báo thù cũng được, nhưng quả thực là muốn "đánh người xấu".
"Vâng ạ, con hiểu rồi."
Trong giọng nói của Tô An Nhiên có chút thất vọng, sau đó, một tiếng nói nghiêm chỉnh vang lên:" Đợi con lớn lên, con cũng muốn trở thành giống như bố, là một đại anh hùng.
"Nữ anh hùng".
"Như thế."
"Con có thể cùng bố "đánh người xấu", bố không cần bận đến như vậy, mệt đến như vậy, thì sẽ có nhiều thời gian ở bên mẹ con mình rồi."
Tô An Nhiên trở nên ngoan ngoãn, luôn khiến người ta có cảm giác yêu thương.
Tiêu Nhất Thiên không nhịn đu đưa tay đẩy cửa phòng, thân hình hiện ra, một lúc đã xông vào được trong phòng, xuất hiện trước mặt Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, cười nói:"An Nhiên thật ngoan".
"Nào, đến đây để bố ôm nữ anh hùng tương lai của chúng ta một chút nào".
Khiến cho Tô Tử Lam và Tô An Nhiên bị dọa một trận.
Nhưng mà, khi hai mẹ con nghe thấy tiếng của Tiêu Nhất, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy gương mặt cười thân thiết của Tiêu Nhất thì bị ngây người một lúc.
"Ông xã..?" "Anh..."
Tô Tử Lam mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời, lấy lại ý thức Tô Tử Lam nhìn ra phía cửa chính, nhìn xem Liễu Như Phương có đuổi đến hay không.
"Bo!"
Còn Tôi An Nhiên thì lại rất vui vẻ.
Cô bé hoan hô một tiếng, kéo màn cửa, từ trên giường nhảy ra, sau đó sà vào trong lòng rộng mở của Tiêu Nhất Thiên vui vẻ nói: "Con biết mà, bố đúng là một người bố tốt."
"Cho dù bố có bận, có mệt cũng sẽ đến thăm con và mẹ." Tiêu Nhất Thiên ôm Tô An Nhiên vào trong lòng, xoay xoay mấy vòng, rồi hôn lên khuôn mặt trắng bóc như trứng gà của cô bé rồi nói:"Con đúng là con sâu ở trong bụng bố đó."
"Đương nhiên."
Tô An Nhiên hất cảm, mặt đắc ý nói: "Con không chỉ là con sâu trong bụng bổ, còn là áo bông bố mặc trên người, là cục cưng trong tay bố và là tình nhân kiếp trước của bố nữa...
Đừng thấy Tô An Nhiên chỉ hơn bốn tuổi, còn đang học nhà trẻ, nhưng mà thứ mà đứa trẻ này biết thật sự không ít. Tiêu Nhất Thiên đưa mặt sang nói:"Vậy tiểu tình nhân của bố có muốn hôn bố một cái không?"
Chụt!
Tô An Nhiên không hề do dự, kéo cổ của Tiêu Nhất Thiên, hồn lên môi của anh, sau đó nhìn về phía Tô Tử Lam đang nằm trên giường nói: "Mẹ, chồng của mẹ và tiểu tình nhân đang hôn nhau mẹ đừng có mà ghen đó nha.
Khuôn mặt vô cùng kiêu ngạo, quả thật quá đáng yêu rồi.
Tô Tử Lam cười, trừng mắt và rất phối hợp và hằng giọng nói:" Im miệng
"Để mẹ.
Nói xong, cũng từ trên giường nhảy xuống, hướng về phía Tô An Nhiên và Tiêu Nhất Thiên.
"Ai ya!"
"Mẹ ghen rồi!"
"Bố mau bảo vệ con."
Tô An Nhiên quay eo, sống chết trốn sau lưng Tiêu Nhất Thiên, không chịu chui ra.
Cả ba người vui vẻ hạnh phúc, vui đùa với nhau đến 10 giờ hơn, Tô An Nhiên chơi mệt rồi. Buồn ngủ, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ, Tiêu Nhất Thiên một tay ôm Tô Tử Lam vào trong lòng. ho trong day lòng Tiêu Nhất Thiên nót Cảm giác có gia đình thật tốt.''
Loại cảm giác thoải mái không chút u phiền này là thứ mà rất lâu rồi Tiêu Nhật Thiên chưa cảm nhận được, the du la 5 nám trước, là một tiêu thiêu gia của nhà họ Tiêu thủ để, nhưng ở trong gia tộc phải đối mặt với các loại tranh đấu, mê hoặc.
Sống rất không thái mái
Mặt của Tô Tử Lam Lam áp vào ngực của Tiêu Nhất Thiên, nhe nhàng nói:'' Có anh thật tốt ''
Cứ như hẹn trước, hai người đều bài mới, ôm chặt đối phương hơn.
Đêm hôm nay rất âm áp.
Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời phía đông bắt đầu mọc, trời trở sáng, Liêu Như Phương cả đêm ấm áp ngủ say cuối cùng cũng mở mắt tỉnh dậy.
Vẫn còn một chút đau đầu nhè nhẹ.
Sói Hồn được gọi là Quy Y