Thành phố Hải Phòng cách thủ đô có hơn bảy trăm cây số, ước chừng khoảng tám giờ lái xe.
Bắt đầu xuất phát từ chín giờ sáng.
Như vậy trước khi trời tối, anh có thể tới nơi.
Lý do anh không quyết định ngồi máy bay, đầu tiên là do lịch sử ghi chép đặt vé sẽ rất dễ bị người ta tra ra được, sợ hành động của mình bị lộ ra bên ngoài. Hai là sau này khi đến thủ đô rồi, đi đâu cũng cần có một cái xe để di chuyển.
Cũng không thể nào mua thêm một chiếc ô tô để dùng tạm!
Nhưng cho dù là như vậy, đám người của Tiêu Nhất Thiên vừa rời khỏi thành phố Hải Phòng, không ít người ở trong thủ đô đã nhận được tin tức rồi. Không chỉ là nhà họ Tiêu ở thủ đô cùng nhà họ Lâm tại thủ đô, còn có một người bạn cùng kẻ thù năm năm trước của Tiêu Nhất Thiên ở thủ đô, thậm chí một vài gia tộc ở thủ đô có quen biết với Tiêu Nhất Thiên cũng thể ý nhất cử nhất động của anh!
Chỉ có thể trách trước kia cuộc chiến Nộ Giang diễn ra, vạn người vây xem, đồng bộ truyền trực tiếp, có thể nói là chấn động cả nước, ảnh hưởng thật sự là quá lớn!
Hơn nữa thân phận của Tiêu Nhất Thiên đặc biệt, muốn không bị người khác chú ý cũng không được!
Hơn nữa!
Trận chiến tại thành phố Hải Phòng mặc dù bị Tổng Kiên Phong nghiêm ngặt phong tỏa tin tức, nhưng nhà họ Tiêu ở thủ đô đã mất đi hàng trăm cao thủ Ám Cảnh Viên Mãn cùng một lúc. Tự nhiên cũng không thể tránh được những ánh mắt dòm ngó của những gia tộc tại thủ đô.
Cho nên...
Tiêu Nhất Thiên còn chưa tới thủ đô, thủ đô bên kia đã bởi vì anh sắp đến mà bắt đầu nổi lên sóng ngầm mãnh liệt!
Buổi chiều, hơn bốn giờ!
Mulsanne Bentley xuống đường cao tốc lái xe từ quận Thiên Dương phía nam thành phố vào thủ đô. Sói Đồng phụ trách lái xe, Tiêu Nhất Thiên ngồi bên ghế phụ, nhìn từng mái nhà với những kiến trúc quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Từng con phố quen thuộc, trong lòng không tránh khỏi có chút xúc động! Năm năm!
Cách đây năm năm!
Tiêu Nhất Thiên, rốt cuộc cũng đã trở lại!
Lần trước rời khỏi thủ đô, vẫn là cùng với mẹ anh là Đỗ Thanh Trúc cùng nhau trở về thành phố Hải Phòng thăm ông bà ngoại. Mà lần rời đi kia, chính là sinh ly tử biệt, năm năm sau một lần nữa trở lại cái thành phố lớn phồn hoa này, đã sớm cảnh còn người mất, vĩnh viễn không còn được gặp mẹ!
Nằm tay nằm chặt!
Hận khí ngút trời!
Hận thù cùng ân oán chôn giấu dưới đáy lòng suốt năm năm, lần này, nhất định phải hoàn toàn trả hết! Sói Đồng nghiêng đầu hỏi: "Đại ca, bây giờ đi chỗ nào?"
"Khách sạn Gia Lỗ"
Tiêu Nhất Thiên thuận miệng nói, khách sạn kia năm năm trước anh đã từng ở mấy lần, cũng rất phổ thông. Vị trí cũng tương đối vång vẻ, không dễ thu hút sự chú ý của người khác.
"Vâng!"
Sói Đồng lái xe chạy thẳng tới khách sạn Gia Lỗ.
Mới vừa đi qua hai dãy phố, Sói Hồn ngồi ở ghế phía sau liền trầm giọng nói: "Đại ca, có người bám đuôi."
"Chúng ta bị người ta theo dõi!"
Sói Đồng sững người một chút.
Nhìn qua kính chiếu hậu hai lần, thấy phía sau xe lần lượt mấy cái xe nối đuôi nhau. Trong đó một chiếc xe Volkswagen màu trắng, từ đầu đến cuối cùng chiếc Mulsanne Bentley duy trì khoảng cách hơn mười mét.
Sói Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Đại ca, làm thế nào bây giờ?
"Tới đèn xanh đèn đỏ phía trước cắt đuôi bọn chúng
Tiêu Nhất Thiên đến nhìn một cái cũng không nhìn. Thật ra thì, anh đã sớm phát hiện có kẻ bám đuôi trước khi Sói Hồn nói, hơn nữa, kẻ bám đuôi không chỉ có chiếc xe Volkswagen trắng kia mà ít nhất là còn ba cái xe nữa.
Cách ngã tư trước mặt còn khoảng chục mét nữa, cách đèn đỏ còn có tám giây!
"Đại ca yên tâm, để tôi lo."
Sói Đồng gật đầu cười một tiếng, khống chế tốc độ của Mulsanne Bentley, căn thời gian vô cùng chính xác. Dường như trong nháy mắt khi vừa chuyển sang đèn đỏ, Mulsanne Bentley vèo một tiếng xuyên qua ngã tư đường.
Những chiếc xe bám đuôi, bao gồm cả chiếc Volkswagen màu trắng đi cùng đều bị ngăn lại ở đoạn đèn đỏ. Tiêu Nhất