Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người trong nhà giật nảy mình!
Hung thủ sát hại Lưu Trình...
Thế mà tự mình tìm tới cửa???
Đi tìm cái chết sao???
Trong nháy mắt, tiếng kêu khóc vốn vô cùng bi thương im bặt, tiếng quát mắng vốn vô cùng phẫn nộ nuốt vào, từng đôi mắt kinh ngạc, không hẹn mà cùng hướng về phía âm thanh truyền tới!
Người tới chính là Tiêu Nhất Thiên!
Nhà họ Lưu cách Tuyên Đức lâu cũng không xa, lấy tốc độ của Tiêu Nhất Thiên, đến đây chỉ cần khoảng năm phút! Chính như Sói Đồng và Sói Hồn đoán. Tiêu Nhất Thiên mượn cơ hội đi vệ sinh để tới nhà họ Lưu!
Đến giết người!
Đến báo thù!
Trong tay anh cầm bảo đao Sói Đồ!
Sở dĩ trước khi đến không nói cho Đế Nghiêu và Đế Hinh, một là lo lăng bên cạnh Để Nghiêu có nội ứng bè phải thái tử, sớm mật báo, thứ hai, Tiêu Nhất Thiên tới, càng nhiều hơn chính là báo thù cho bạn tốt Hàn Chương, phòng ngừa người nhà họ Lưu tìm người nhà Hàn Chương gây phiền phức, mà không phải vì Đế Hinh!
Chuyện của hoàng tộc, Tiêu Nhất Thiên không muốn tham dự Bây giờ anh chỉ muốn báo mối thù của mình! "Người nào?”
Lúc Tiêu Nhất Thiên cách đám người mười mấy mét, trong đám người truyền ra một tiếng quát lạnh: "Lên cho tôi, bao vây!"
Vèo!
Vèo vèo vèo!
Vừa dứt lời, từng bóng người lần lượt
Nhất Thiên vào giữa!
Một người phụ nữ trung niên trong đó lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, cắn răng hỏi: "Lưu Trình con tôi, thật là bị cậu giết chết?"
"Không sai!”
Tiêu Nhất Thiên gật đầu.
"Lý do?"
Trong đôi mắt sắp khóc sưng lên của người phụ nữ trung niên bắn ra một sát ý mãnh liệt, truy vấn: "Vì sao cậu lại giết nó?”
Liên quan tới nguyên nhân cái chết của Lưu Trình. Đế Thần phái người tới chỉ nói cho một mình Lưu Vĩ Nghiệp!
Đám người còn lại, tất cả đều là hoàn toàn không biết gì cả!
Tiêu Nhất Thiên nhìn người phụ nữ trung niên kia, trầm giọng đáp: "Rất đơn giản, bởi vì gã giết bạn tôi.”
"Gã đáng chết!”
Người phụ nữ trung niên không tiếp tục để ý tới Tiêu Nhất Thiên,
mà quay đầu lại, nói với Lưu Vĩ Nghiệp: "Ông à, ông đã nghe thấy chưa?”
"Là cậu ta!”
"Chính là cậu ta giết Trình nhi của chúng ta!
"Nhanh!”
"Mau giết cậu ta, báo thù thay Trình nhi!”
Người phụ nữ trung niên là mẹ đẻ của Lưu Trình, Lưu Trình đã chết, bây giờ bà ta bi phẫn đan xen, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù cho Lưu Trình, mặc kệ có phải Lưu Trình giết người thật hay không!
Việc đó không quan trọng!
Bởi vì dưới cái nhìn của bà ta, cho dù Lưu Trình thật sự giết người, cũng không đủ để trở thành lý do Lưu Trình bị giết! Lưu Trình họ Lưu, là người của nhà họ Lưu. Cái này là đủ!
Giết người, căn bản không cần đền mạng!
"Ông à, nhanh lên!”
Thấy Lưu Vĩ Nghiệp chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên như người gỗ, không phản ứng chút nào, người phụ nữ trung niên thúc giục nói: "Hung thủ sát hại Trình nhi đang ở trước mắt, mà lại chỉ có một mình, ông còn ngây ngốc ra đó làm gì?"
Ánh mắt Lưu Vĩ Nghiệp nghiêm trọng, mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy ra trên trán!
Ông ta không để ý đến lời thúc giục của phụ nữ trung niên, mà nuốt một ngụm nước bọt ừng ực, sau đó mở miệng hỏi Tiêu Nhất Thiên: "Trình nhi giết bạn của cậu, cậu cũng đã giết Trình nhi, một mạng đền một mạng, xem như thanh toán xong”
"Lúc này cậu đến nhà họ Lưu của tôi, là muốn như thế nào?” Lưu Vĩ Nghiệp nhịn được!
Không dám hạ lệnh ra tay!
Trước đó Lưu Vĩ Nghiệp cũng đã xem video chiếu lại cuộc chiến nộ giang, biết thực lực của Tiêu Nhất Thiên, chỉ bằng vào đám cao thủ ám cảnh trong nhà, cho dù cùng nhau tiến lên, bắt tay tấn công, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của một mình Tiêu Nhất Thiên!
Trong đám người, có không ít cao thủ ám cảnh trước đó xem qua video đều nhận ra Tiêu Nhất Thiên!
Cổ tình người phụ nữ trung niên lại chưa xem video, không biết
Tiêu Nhất Thiên!
"Ông! Ông...”
Bà ta bị Lưu Vĩ Nghiệp làm cho cho sợ ngây người.
Mẹ nó!
Thanh toán xong rồi???
Mặt của bà ta đều tái đi. Không dám tin nhìn chằm chằm Lưu Vĩ
Nghiệp, đây là chồng của mình sao? Con trai chết rồi, hung thủ tới, thanh toán xong???
Cái quỷ gì thế???
"Đến giết người!"
Tiêu Nhất Thiên không muốn lãng phí thời gian, mà trực tip nói
ra: "Tên ngu xuẩn Lưu Trình kia, còn chưa xứng một mạng đổi một mạng với bạn tôi, gã phạm sai lầm, cần toàn bộ nhà họ Lưu mấy người thanh toán!”
Nói rồi, ánh mắt Tiêu Nhất Thiên như đuốc, liếc nhìn một vòng.
Sau đó nói tiếp: "Người già trẻ em, tôi không giết!"
"Người bình thường ám cảnh trở xuống, tôi không giết!” "Còn lại, tất cả mọi người, đều phải chết!”
Lời nói như sấm!
Truyền ra khắp toàn bộ nhà họ Lưu, làm tất cả mọi người