Lần này Tiêu Nhất Thiên đến vì giết người, đương nhiên sẽ không cho Lưu Thiên Kỳ cơ hội thở dốc và chạy trối chết, sau khi bố một đao xuống chỗ Lưu Thiên Kỳ, lập tức lao lên, ngay sau đó lại là một đao!
Uỳnh!
Ầm ầm ầm!
Bóng của hai người một đuổi một chạy trong nhà họ Lưu, tới lui
như gió, không ngừng có âm thanh truyền đến, kim qua giao kích, ám kình va chạm phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc giống như bom nổ! Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, Tiêu Nhất Thiên đã bổ ra mười mấy đao!
Đối mặt với thể tấn công hung hãn vô song của Tiêu Nhất Thiên, Lưu Thiên Kỳ chỉ có thể bị động phòng ngự, gần như không có chút lực phản kích nào, mỗi một đao Tiêu Nhất Thiên chém xuống, mồ hôi lạnh trên trán và phía sau lưng của ông ta lại nhiều hơn mấy phần!
Mồ hôi rơi như mưa! Lòng như tro nguội!
Phụt!
Ngụm máu đã nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn không thể nuốt vào trong bụng, một ngụm phun ra, có loại cảm giác sợ vỡ mật tràn ra khói cuống họng, ông ta chửi ầm lên về phía đám người Lưu V. Nghiệp đang trợn mắt há hốc mồm: "Đám khốn kiếp này!”
"Mẹ nó đừng ngây ngốc ra đấy!”
"Nhanh!”
"Nhanh gọi điện thoại cho thái tử, gọi người tới đi. Ông đây sắp không chịu được nữa rồi!”
Veo!
Tiếng mắng vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên đã bổ một đao nhanh như chớp xẹt qua bên hông Lưu Thiên Kỳ, lập tức, áo quần rách nát, da thịt bong tróc, xuất hiện một vết thương to lớn dài đến hai mươi cm, nhìn thấy mà giật mình!
Tất cả mọi người bao gồm cả Lưu Vĩ Nghiệp đều bị một màn trước mắt này dọa đến mức hồn phi phách tán, trái tim run rẩy, mí mắt nhảy mạnh, tế cả da đầu, người phụ nữ trung niên trước đó kêu gào muốn chém giết Tiêu Nhất Thiên, báo thù cho Lưu Trình, chân cũng mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch ở dưới chân Lưu Ví Nghiệp!
"Ông chủ!”
"Trình nhi nó."
"Nó đã đặc tội nhân vật lớn gì thế???"
Cho tới bây giờ, người phụ nữ trung niên cũng không biết thân
phận của Tiêu Nhất Thiên, không nghĩ ra một người trẻ tuổi nhìn qua chỉ có hơn hai mươi tuổi, làm sao lại kinh khủng như vậy, ngay cả bố chồng mình, đường đường là cao thủ ám cảnh viên mãn, ở trước mặt Tiêu Nhất Thiên đều không chịu nổi một kích!
"Alo Alo alo alo."
Lưu Vĩ Nghiệp thì cố nén sự kinh ngạc và sợ hãi ở đáy lòng, nhặt điện thoại lên, bấm số của Đông cung. Ông ta run rẩy nói ra: "Tôi là
Lưu Vĩ Nghiệp, cứu mạng! Cứu mạng!”
"Tiêu Nhất Thiên muốn diệt tộc học Lưu chúng tôi!”
"Cậu ta."
Lưu Vĩ Nghiệp mới cứng rắn nói đến một nửa, đột nhiên ở giữa,
một tiếng hét thảm"A" truyền đến, ông ta quay đầu nhìn lại, lạch cạch! Điện thoại tuột tay trượt xuống lần nữa, rơi trên sàn nhà dưới chân!
Lưu Thiên Kỳ, bỏ mình!
Tiêu Nhất Thiên vung một đao lên, xé rách không trung, giống như cắt dưa thái thit, trực tiếp cắt đứt cái đầu trên cổ Lưu Thiên Kỳ! Đầu người rơi xuống đất, chết đến mức không thể chết hơn!
Cuộc chiến của hai người từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ quá trình chỉ có hơn hai mươi giây ngắn ngủi, rất nhanh, thật nhanh, nhanh đến mức đám người nhà họ Lưu xung quanh chỉ lo kinh ngạc, chỉ lo do dự, còn chưa nghĩ ra có nên xông đi lên hỗ trợ hay không, hoặc là, có muốn nhân cơ hội bỏ chạy hay không, Lưu Thiên Kỳ đã chết!
Chết dưới bảo đao Sói Đồ của Tiêu Nhất Thiên, thi thể tách rời!
Vô cùng thể thảm!
Tiêu Nhất Thiên nghe được Lưu Vĩ Nghiệp gọi điện thoại cho người bên thái tử Đế Hạo, nhưng anh không ngăn cản, bởi vì anh không quan tâm!
Trước đó ở Tuyên Đức lâu, Tiêu Nhất Thiên đã hoàn toàn đắc tội Đế Thần!
Đắc tội Đế Thần, tương đương với đắc tội Đế Hạo!
Cho nên!
Đã đắc tội, vậy còn sợ cái rắm, dù sao, Đế Hạo vồn chính là muốn đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết, không thiếu lần này! Hơn nữa!
Lúc Tiêu Nhất Thiên tới không che mặt, không cố gắng che giấu thân phận của mình, thật ra chính là muốn để Đế Thần và Đế Hạo biết thái độ của anh: "Dám đụng đến người thân và bạn bè bên cạnh tôi, giết không tha!”
Giết gà! Dọa khỉ!
"Đến