"Chuyến đi” mà đoạn tin nhắn kia nhắc đến rõ ràng là đang ám chỉ chuyến đi Nam Cương.
"Lành ít dữ nhiều?”
Rốt cuộc là như thế nào?
Việc trấn áp loạn lạc ở Nam Cương là lệnh của Hoàng chủ Đế Uyên, nếu như nói có "biến" thì ngọn nguồn của nó cũng là từ Đế Uyên mà ra. Nói chung thì toàn bộ việc này đều nằm trong lòng bàn tay Đế Uyên!
Cả đất nước này cũng thế!
Tất cả đều là bàn cờ của Đế Uyên! Điều này càng làm cho cảm giác khó
chịu trong lòng Tiêu Nhất Thiên càng thêm mãnh liệt!
Dường như
Mọi thứ quả là không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó!
Tiêu Nhất Thiên không hề nghi ngờ gì về nội dung của tin nhắn kia. Tuy rằng đây là lần đầu tiên số này liên hệ với anh, trên điện thoại di động cũng không có ghi chú, nhưng anh vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay!
Biết được chủ nhân đằng sau con số
này là ai!
Đàn anh nhà họ Đoàn!
Trước khi Tiêu Nhất Thiên vào thành, Đoàn Minh Triết đã cho Tiêu Nhất Thiên biết thông tin liên lạc của đàn anh nhà họ Đoàn. Ở thành phố Hồ Chí Minh và Hải Phòng, nhà họ Đoàn đã vì anh mà phải gánh chịu những tổn thất rất lớn, nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ, anh cũng không muốn làm liên lụy đến bọn họ nữa, cho nên vẫn chưa chủ động liên lạc với đàn anh nhà họ Đoàn.
Chưa từng nghĩ đến!
Đàn anh nhà họ Đoàn lại chủ động liên lạc với anh. Hơn nữa, còn là một tin nhắn cảnh báo!
Rõ ràng một điều.
Đàn anh nhà họ Đoàn giữ chức ở Hoàng thành nên dĩ nhiên anh ta còn hiểu rõ Hoàng chủ Đế Uyên hơn Tiêu Nhất Thiên, thậm chí còn biết những chuyện mà người khác không biết!
Vì thế!
Lời của anh ta chắc chắn có thể tin được!
"Ông xã!"
"Có chuyện gì thế anh?"
Tô Tử Lam nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của Tiêu Nhất Thiên, lo lắng hỏi.
"Không có gì đâu em!"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu cười nói: "Lần này đi dẹp loạn ở Nam Cương, cũng không tốt hơn chiến trường Bắc Cảnh lần trước là mấy. Hoàng chủ đã trù tính mọi việc, sắp
xếp ổn thỏa hết cả rồi! "Lần này anh đi..."
"Cũng chỉ là “cưỡi ngựa xem hoa" mà thôi, dễ như trở bàn tay ấy mà. Bà vợ của tôi ơi, em yên tâm đi mà. Trước ngày hai mươi tháng năm, anh nhất định sẽ trở về để chức một hôn lễ khiến em cả đời nhớ mãi không quên!"
Tiêu Nhất Thiên vừa đề cập đến đám cưới!
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Tử Lam lại đỏ lên!
Nhưng mà...
Nỗi lo lắng trong lòng cô lại không hề giảm bớt, cô vẫn cảm thấy bất an: "Chuyện khác thì không nói, nhưng rõ ràng Hoàng chủ biết quan hệ giữa anh với Thái tử vốn chẳng mấy tốt đẹp, thế mà ông ấy lại khăng không để thái tử đi Nam Cương cùng anh!"
LEGO "Trong chuyện này có gì đó không bình thường!"
"Em cứ cảm thấy!"
Tô Tử Lam tuy không biết võ công
nhưng là một người phụ nữ vô cùng khôn ngoan. Tuy là cô không có tư cách để tham dự vào những cuộc tranh giành quyền lực của triều đình đầy mưu mô xảo trá, nhưng cô biết Để Uyên và Đế Hạo mới là cha con máu mủ ruột già với nhau!
Dù Tiêu Nhất Thiên tài giỏi cỡ nào thì anh cũng chỉ là người ngoài của Đế Uyên
Đế Uyên thực sự sẽ lựa chọn từ bỏ con trai ruột của mình để dốc lòng nâng đỡ một người ngoài như Tiêu Nhất Thiên ư?
Cũng giống như làm bạn với hổ!
Đây... cũng chính là nguyên nhân khiến Tô Tử Lam lo lắng. Phủ sói Vương trước mặt xa hoa, tráng lệ là thế nhưng cũng chỉ là mộng ảo, một lời nói bâng quơ của Đế Uyên mà cho Tiêu Nhất Thiên trở thành người nổi tiếng ở Hoàng thành được các gia tộc lớn ở thủ đô đều chạy tới chúc
Tuy nhiên!
Đế Uyên mới là Hoàng chủ hiện tại!
Ông ta chỉ cần nói một lời là có thể tặng cho Tiêu Nhất Thiên tất cả vinh hoa phú quý.
Nhưng cũng chỉ cần một câu là có thể khiến cho anh mất hết tất cả!
Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam vào lòng, vỗ vỗ vai cô, cười hỏi: "Vợ à, em nghĩ anh là thằng ngốc à?"
"Gì cơ?"
Tô Tử Lam sửng sốt một hồi, lắc đầu: "Tất nhiên là không ngốc rồi!"
"Có đần không?"
"Tất nhiên là không đần!"
"Thế có đẹp trai không?"
"Dĩ nhiên là không...
Nói chuyện được nửa đường, Tô Tử Lam nhận ra có gì đó không ổn, lập tức thay đổi: "Tất nhiên là đẹp trai rồi!"
"Như vậy chẳng phải là được rồi sao?"
Tiêu Nhất Thiên cười đắc thắng, nói: "Chồng của em thông minh, mạnh mẽ như
vậy, còn đẹp trai nữa, văn võ song toàn, vừa có trí vừa có dũng. Là một thiếu niên anh hào hiếm có khó tìm đấy!"
"Vậy nên!"
"Làm sao lại có chuyện gì xảy ra với anh được?"
Anh nói liền một hơi, có căn cứ rõ ràng rành mạch, khiến cô không cãi được!
"Xi!"
"Tự luyến quá ông ơi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lam càng đỏ au, vùi mặt vào trong ngực Tiêu Nhất Thiên, giơ tay đấm vào ngực anh vài cái!
"Anh tự luyến lắm hả?" "Không phải chứ?"
"Anh chỉ là một người rất hiểu bản thân mình mà thôi.."
Trước mặt cô vợ của mình, da mặt Tiêu Nhất Thiên cũng không phải dày bình thường, giang tay ôm Tô Tử Lam chặt hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Vợ à. Thật ra, có đôi khi anh rất ghen tị với em!"
"Ghen tị với em ư?"
"Vì em có được một người đàn ông xuất sắc như anh!"
"Phụt!"
Ngay khi vừa nói xong, xung quanh ngay lập tức phát ra một âm thanh như máu đang trào dâng đến nghẹn họng!
Đế Hinh, Sói Hồn, Sói Nhĩ...
Toàn bộ đám người đó đều phụt máu!
Tiêu Nhất Thiên ngẩng đầu lên nhìn Đế Hinh, hỏi: "Hinh à, chẳng phải cô cũng giống như tôi sao, vô cùng ghen tị với vợ tôi có phải không?"
"Thật đáng tiếc!"
"Cũng hết cách rồi. Người đàn ông xuất sắc như tôi trên đời này là độc nhất vô nhị, e rằng không tìm được người thứ hai giống như vậy đâu!"
"Cho nên!"
"Cả đời này cô cứ ở đó mà thèm muốn
"Khụ!"
"Khụ khụ!”
Quả thật trước đây Để Hinh rất ngưỡng mộ Tô Tử Lam, vốn dĩ cũng đã từ bỏ rồi. Nhưng giờ phút này lại bị cái tên Tiêu Nhất Thiên khốn kiếp này lấy ra làm trò đùa, trêu chọc cô trước mặt Tô Tử Lam, bảo cô làm sao có thể chịu được đây?
Khuôn mặt xinh xắn cũng ửng hồng!
Đế Hinh mất tự nhiên đứng dậy, nói: "Vết thương của tôi hình như vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Tử Lam, mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Lời còn chưa nói xong, đã không thấy bóng người đâu cả!
Sói Hồn, Sói Nhĩ và những người khác cũng đứng lên. Vẻ mặt ai nấy đều hiện nguyên hai chữ 'ngượng ngùng: "Anh cả à, hôm nay...
"Hình như không phải là ngày lễ tình nhân đâu?"
"Anh ung dung phát cơm chó như vậy, những con chó độc thân như bọn tôi biết
sống như thế nào đây?"
Tổn thương lắm đó nhá!
Tiêu Nhất Thiên nhướng mày nghi ngờ, nói: "Không phải chứ?"
"Đám sói con các cậu không hiểu đâu!"
"Chỉ cần được ở bên vợ của mình, thì ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân hết!"
Sói Hồn, Sói Nhĩ và những người khác
lại nhìn nhau!
Mẹ nó!
Đúng là anh cả có khác!
Không hổ là Sói Vương!
Bội phục!
Tâm phục khẩu phục rồi được chưa?
Sói Hồn bật ngón tay cái lên khen ngợi Tiêu Nhất Thiên, rồi ra hiệu cho Tô An Nhiên "An nhiên, đi, chú dẫn con đi luyện quyền thuật tiếp.."
"Được ạ! Hi hi!"
Tô An Nhiên tuột xuống chân của Tiêu Nhất Thiên, che mắt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Các chú sói cũng đi thôi, đi
mau đi!"
"Nhanh