Thành phố Nam Di!
Là một thành phố được xây dựng đặc biệt chuyên chống lại các cuộc xâm lược của Man Tộc, nằm ở phía bắc của dãy núi Thập Vạn ở Nam Cương, chỉ cách dãy Thập Vạn có mười dặm.
Bức tường thành cao hơn hai mươi mét!
Không đời nào!
Ở dãy Thập Vạn sâu nghìn trùng có vô số côn trùng độc và thú dữ, hơn nữa, cũng có không ít thú dữ được người của Man Tộc thuần hóa làm thú cưng như trăn đen, tê giác đen...
Những con mãnh thú đó có kích thước khổng lồ, sức chiến đấu, sức công phá và lực sát thương của chúng quả thực vô cùng mạnh mẽ, nếu tập hợp lại thành số lượng lớn, chúng thậm chí còn có thể trở thành vũ khí tấn công lợi hại nhất. Cho nên một bức tường thành bình thường căn bản là không thể ngăn được chúng xông vào!
Buổi chiều!
Năm giờ ba mươi!
Mặt trời lặn về phía Tây, màu ráng chiều trông như màu của máu!
Trên tường thành của thành Nam Di, có hai bóng người đang đứng đón gió, bọn họ giương mắt ra xa ngắm dãy núi Thập Vạn cách đó chừng hơn mười dặm. Núi non trùng điệp, mây mù lượn lờ, ánh chiều tà nhẹ buông, cứ như nhuộm đỏ hết tầng tầng lớp lớp mây mù trắng.
Nhưng lại tràn ngập sự xơ xác tiêu điều!
"Nam Cương!"
Một người trong số đó khoác lên người một tấm áo choàng đen, trên mặt đeo
chiếc mặt nạ Bát Nhã hai màu trắng đỏ xen lẫn nhau, người đó chính là Ám Dạ Quỷ Vương. Ông ta đến thành Nam Di trước một bước, đứng trên tường thành này, nhìn núi rừng bạt ngàn trước mặt, cất giọng trầm khàn, có phần xúc động: "Sau trận chiến này, cả non sông trước mắt đều sẽ thuộc về chúng ta!"
"Ám Dạ Quỷ Vương đại nhân nói chí lý!"
Người còn lại lên tiếng, dáng người hắn vạm vỡ, mày kiếm mắt sáng, chòm râu quai nón chễm chệ trên mặt. Hắn là Vũ Văn Hạo, tướng quân trấn thủ của thành Nam Di. Trước mặt Ám Dạ Quỷ Vương, hắn ta tỏ ra vô cùng tôn kính.
"Đáng tiếc!"
"Quả là đáng tiếc!"
Ám Dạ Quỷ Vương thở dài nói: "Nơi đây đã định sẽ trở thành nơi chôn xương của
một số người!" Nói đoạn, ông ta chậm rãi quay người lại nhìn Vũ Văn Hạo trầm giọng nói: "Thái tử Đế Hạo và Sói Vương Tiêu Nhất Thiên có lẽ
sắp đến nhà ga rồi. Đợi bọn họ đến nơi, tất
cả cứ làm theo như kế hoạch của chúng ta!"
"Không được để xảy ra bất cứ sai sót nào!"
"Nếu không!"
"Xương của cậu cũng đành phải chôn lại dưới bức tường thành này đấy!"
Sắc mặt Vũ Văn Hạo đột nhiên có hơi thay đổi.
"Vâng!"
Hắn vội đáp lại: "Quỷ Vương, xin người
cứ yên tâm!"
"Giao hết cho tôi!"
Lời vừa nói xong.
Vũ Văn Hạo xoay người rời đi, còn lại một mình Ám Dạ Quỷ Vương đứng trên bức tường cao, dưới bầu trời mờ mịt, bóng người cô đơn màu đen lộ ra vẻ kỳ lạ khó tả...
Buổi tối!
Sáu giờ hai mươi lăm!
"Grrru!"
Một tiếng hổ gầm lớn phá vỡ sự im
lặng bên ngoài cổng thành, sau đó, bóng một người một hổ xuất hiện ở cuối chân trời!
Đó là Tiêu Nhất Thiên và con tê hổ đầm đen.
Theo sát phía sau bọn họ là hàng loạt chiếc xe sang trọng hào nhoáng, bên trong là Đế Hạo và mười một trưởng lão của Ám cảnh viên mãn. Tiêu Nhất Thiên đưa con tế hổ lên tàu, bọn họ cũng lái xe lên theo!
Phía sau là năm nghìn cấm vệ quân hộ tống suốt chặng đường!
Thanh thế vô cùng to lớn!
Vũ Văn Hạo đã cùng thuộc hạ đợi ngoài cổng thành từ lâu, nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên cưỡi hổ đi tới, hắn ta lập tức nhận ra được thân phận của Tiêu Nhất Thiên, hét lên: "Mạt tướng Vũ Văn Hạo!"
"Cùng tất cả tướng sĩ dưới trướng cung nghênh Bình Nam đại tướng quân!"
Lời vừa dứt.
Mười mấy vị tướng đứng phía sau Vũ Văn Hạo cũng đồng thanh hét lớn: "Cung
nghênh Bình Nam đại tướng quân!"
"Vũ Văn tướng quân đừng khách sáo!"
Tiêu Nhất Thiên đáp: "Để các tướng quân phải đợi lâu rồi!"
Trong năm năm qua.
Tiêu Nhất Thiên đã từng dẫn quân đi biên giới phía bắc, những cảnh như vậy anh cũng quen từ lâu rồi!
Ngay lúc này.
Chiếc xe hơi sang trọng của hoàng tộc của Đế Hạo chậm rãi dừng trước cổng thành. Cửa xe mở ra, hắn vừa ung dung bước xuống, thì đã nhìn thấy đám người Vũ Văn Hạo quỳ một gối, tiếng hét càng to hơn ban nãy: "Mạt tướng Vũ Văn Hạo.
"Cùng tất cả tướng sĩ dưới trướng cung nghênh thái tử điện hạ!"
"Xin bái kiến thái tử điện hạ!"
Giọng nói của các tướng sĩ đều đều, âm lượng hô vang còn lớn hơn nhiều so với lúc chào đón Tiêu Nhất Thiên.
Thậm chí, còn có thể so sánh với tiếng gầm của con tê hổ đầm đen.
Mẹ nó chứ!
Điều này làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm thấy có chút không hài lòng. Tuy rằng Đế Hạo là thái tử điện hạ, nhưng dù sao anh ta cũng là phó tướng của anh. Bây giờ lại bị anh ta áp đảo như vậy, đúng là một đám khốn kiếp! Vừa mới gặp đã phân biệt đối xử rồi!
Chắc chắn là cố ý lấy lòng Đế Hạo. Điều này lại khiến Đế Hạo rất vừa lòng, trên mặt anh ta đã lộ ra một nụ cười tự mãn, anh ta liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên sau đó sải bước tới, đích thân đỡ Vũ Văn Hạo đứng dậy, cười nói: "Vũ Văn Hạo tướng quân đứng dậy đi!"
Sau đó!
Anh ta quay qua nhìn mấy tướng sĩ đứng sau Vũ Văn Hạo, ra hiệu: "Các tướng sĩ, mọi người đứng lên hết đi"
"Bốn thái tử lần này tới Nam Cương dẹp loạn là đi với tư cách phó tướng của Tiêu tướng quân. Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại vô cùng nặng nề. Chúng ta còn phải nhờ vào sự hỗ trợ đắc lực của các tướng sĩ!"
Phó tướng!
Khi nói đến hai chữ này, Đế Hạo còn cố ý nhấn giọng, trên mặt tràn ngập khiêu khích, như thể muốn nói: Tiêu tướng quân à? Tiêu Sói Vương à?
Ha ha!
Mày chẳng phải là tài giỏi lắm sao? Mở to mắt ra mà nhìn đi!
Nhìn cho kỹ vào!
Ngay cả khi Hoàng chủ phong cho mày một cái danh hiệu “đại tướng quân”, nhưng đối mặt với thân phận Thái tử đương triều, cái gọi là “Bình Nam đại tướng quân", “Sói Vương Bắc cảnh” đó có còn là cọng lông gì không?
Vũ Văn Hạo và những người khác đều không có ngu, trong phút chốc dường như còn đọc được nội tâm của Đế Hạo.
Thế là.
Vũ Văn Hạo tiên phong bày tỏ lập trường: "Xin thái tử yên tâm, các tướng lĩnh dưới trướng của mạt tướng, cùng hơn hàng trăm nghìn tướng sĩ, chỉ nghe theo duy nhất
mệnh lệnh của thái tử, tùy thái tử sai bảo!"
"Nguyện nghe theo thái tử sai bảo!" Cả chục vị tướng nhìn nhau, cũng hô theo.
Thấy thế, con người của Tiêu Nhất Thiên hơi co lại!
Mặt anh lạnh ngắt!
Dường như!
Đế Hạo không chỉ có âm mưu tạo phản mà còn có kế hoạch đối phó với anh, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc giữa hắn với bọn người Vũ Văn Hạo.
"Grrrrù!"
Đừng nói là Tiêu Nhất Thiên, ngay cả con Tê hổ đầm đen