"Nói thẳng ra đi!”
Một lúc sau, trong điện Hùng loan truyền tới giọng nói của Đế Uyên: “Tình hình Nam Cương bên đó như thế nào rồi?"
Hiển nhiên!
Trong tất cả các tình huống bây giờ, Đế Uyên quan tâm nhất chính là tình hình ở Nam Cương!
Là Tiêu Nhất Thiên!
"Tất cả đều thuận lợi!"
Yến Đông Dương cung kính trả lời: “Đêm hôm qua, cô Linh Lung đích thân ra tay giúp Lang Vương Tiêu Nhất Thiên loại bỏ hết độc tố trong máu và tủy!”
"Bây giờ!"
"Quỷ vương đại nhân tự mình áp giải, dẫn theo năm ngàn cấm vệ quân rời khỏi thành Man Di, bắt đầu lộ trình trở về thủ đô, khoảng chiều tối là có thể về đến đây!"
“Nhưng mà...”
Nói đến câu cuối, Yến Đông Dương lại ngập ngừng do dự! "Nói thẳng!”
Giọng của Để Uyên vô cùng trầm, mang theo một chút mất kiên nhẫn!
"Vâng!"
Yến Đông Dương vội vàng nói: “Theo như lời Quỷ Vương đại nhân thì sau trận chiến Nam Cương, cô Linh Lung đã tự phong mình là nữ vương của Nam Cương mà chưa được sự đồng ý của Hoàng chủ điện hạ, và đã nắm giữ hết thế lực tàn dư ở Nam Cương!"
"Hơn nữa!”
"Thái độ của cô ta trước mặt Quỷ Vương đại nhân vô cùng hống hách kiêu ngạo, còn bắt Quỷ Vương đại nhân phải gọi cô ta là nữ vương, cô ta còn thúc dục Quỷ Vương đại nhân nhanh rút một trăm ngàn đại quân rời khỏi thành Man Di...”
Yến Đông Dương không hề biết chi tiết về cuộc giao dịch giữa Đế Uyên và Hoắc Linh Lung, anh ta chỉ là truyền lời giúp ám dạ Quỷ Vương mà thôi!
"Ô?"
"Vậy sao?”
Để Uyên hừ một tiếng rồi nói: “Không sao, cô ta mới lên nắm quyền Nam Cương, có chút kiêu ngạo cũng hợp lý thôi, đợi việc lớn của tôi thành công, ắt sẽ để cô ta hiểu được thế nào là kính sợ!”.
Nói xong!
Đế Uyên lại quay sang hỏi: "Nói tình hình phủ Lang Vương đi?"
"Vâng!"
Yến Đông Dương bẩm báo: “Đám người Tô Tử Lam âm thầm liên lạc với Huyết Lang đoàn ở bắc cảnh, có vẻ như bọn họ đã biết tin gì đó về chuyện ở Nam Cương.”
Sau đó!
Yến Đông Dương kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện trong điện thoại với Lý Triển Bằng cho Đế Uyên vô cùng chi tiết rõ ràng!
Sau khi nghe Yến Đông Dương kể xong!
"Không sao!"
Đế Uyên vẫn giữ thái nói chuyện dửng dưng như cũ, ông trầm giọng nói: "Chỉ là đám giun dế mà thôi, thân cá chậu chim lồng, dãy dụa muốn sống, rất nhanh thôi bọn họ sẽ cảm nhận được, thế nào mới thật sự là tuyệt vọng!”
Đám người Sói Ảnh, người mạnh nhất cũng chỉ là cao thủ ám cảnh viên mãn, trong mắt của Đế Uyên, cơ bản là chẳng đáng lo ngại!
Đế Uyên chỉ cần thuận miệng hỏi một câu, mà chẳng thèm quan tâm, ông tiếp tục hỏi: “Tin tức Đế Hạo chết đã truyền tới Đông Cung chưa! Bên đó hiện giờ có động tĩnh gì không?”
Yến Đông Dương trả lời: “Đám tâm phúc của Thái tử điện hạ đều tụ tập ở Đông Cung, khuyên tam hoàng tôn chạy khỏi kinh thành...”
Yến Đông Dương kể vô cùng tường tận tỉ mỉ tất cả những chuyện xảy ra ở Đông Cung!
Thậm chí!
Trần thuật lại toàn bộ quá trình Đế Thần nói chuyện cùng đám lão già kia!
Như thể!
Chính anh ta đang ở hiện trường lúc đó vậy! Rõ ràng rằng!
Yến Đông Dương có sắp xếp tai mắt của mình vào Đông Cung hoặc trong đám lão già kia!
Thà chết không chạy!"
Đế Uyên có chút ngạc nhiên với sự lựa chọn của Đế Thần, nhưng mà, nhiều hơn cả là sự vui vẻ, ông thở phào rồi nói: “Hay cho một câu trời sinh đã bất phàm!”
"Mặt mũi của hoàng tộc, không thể mất!"
"Nói rất hay!”
"Nói rất hay!"
"Đế Hạo mặc dù không ra gì, nhưng lại thay ta bồi dưỡng được một đứa cháu ngoan, nếu như Đế Hạo có thể giác ngộ được như Đế Thần, thì cũng không rơi vào kết cục chết không toàn thây...”
E rằng!
Ngay cả chính bản thân Đế Thần cũng không nghĩ tới, mỗi một lời nói hành động của cậu, đều nằm trong sự giám sát của Để Uyên!
Hơn nữa!
Cậu mang theo suy nghĩ muốn chết, mà ở lại chỗ này chờ chết, thái độ thà chết mà không chạy ấy, ý nghĩ không thể làm mất mặt hoàng tộc ấy, ngược lại đã nhận được sự coi trọng của Đế Uyên!
“Vậy...”
Yến Đông Dương hỏi một cách cần thận: "Bên Đông Cung phải xử lý như