8 giờ 20 sáng!
Yến Đông Dương dẫn một nghìn cấm vệ quân, cuồn cuộn xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Đông Cung!
Vì sao không phải là ngự lâm vệ, nguyên nhân rất đơn giản, ngự lâm vệ canh giữ hoàng thành, luôn ở trong hoàng thành, ai cũng là tinh anh trong tinh anh, sức chiến đấu cao hơn cấm vệ quân, nhưng mà không nhiều!
Nếu không có tình hình đặc biệt, rất ít khi ngự lâm vệ rời khỏi hoàng thành, để tránh lúc không có ai ở hoàng thành, sẽ dẫn đến tai họa ngầm!
Hơn nữa!
Lần trước vì để lừa Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên đã ngoại lệ phái năm mươi ngự lâm vệ “phòng thủ" phủ Sói Vương! Đối phó với đám người Sói Ảnh trong phủ Sói Vương, chỉ cần Hậu Triển Bằng dẫn năm mươi ngự lâm vệ là đủ rồi!
Một nghìn cấm vệ quân này!
Nói trắng ra là!
Chẳng qua là muốn thể hiện sức mạnh, mở rộng ảnh
hưởng! Cho nên!
Trên đường chạy tới Đông Cung, một nghìn cấm vệ quân đi bộ, đi cũng chậm, cũng không báo trước với phố Tịnh, cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý của người dân trên phố, đuổi theo muốn xem cảnh náo nhiệt!
Khi đi tới trước cửa lớn Đông Cung, biển người đã tấp nập!
Tình hình gì thế này?”
“Không phải thái tử điện hạ và Sói Vương đại nhân cùng đến Nam Cương dẹp loạn sao? Đại thống lĩnh Yến tự dẫn quân bao vây Đông Cung, chẳng lẽ bên Nam Cương đã xảy ra chuyện gì sao?”
"Không phải thua rồi, bị hỏi tội chứ?"
"Đậu má!"
"Lần này có trò hay để xem!”
Đám người vây xem mồm năm miệng mười, thấp giọng thì thầm, nghị luận sôi nổi, không kiềm chế được mà suy đoán lung tung!
Đối với chuyện này!
Yến Đông Dương xem như không thấy, cầm hoàng chỉ, đứng ở ngoài cửa Đông Cung, cũng không đi vào, cứ đứng đó lẳng lặng chờ!
Thông thường mà nói!
Yến Đông Dương cầm hoàng chỉ đến như lúc này, đều sẽ trực tiếp tiến vào Đông Cung, thông báo ý chỉ ngay trước mặt, đám người vây xem sẽ bị chặn ở ngoài cửa, không được nhìn lén hoặc nghe lén!
Nhưng mà!
Hôm nay thì khác! Yến Đông Dương muốn chờ ở cửa, để Đế Thần và người nhà trong Đông Cung ra ngoài, đọc hoàng chỉ trước mặt mọi người!
Muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy!
Nghe thấy!
Rất nhanh!
Đi kèm với tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn, Đế Thần dẫn đầu một đám người nhà có chừng hơn mấy chục người trong Đông Cung đi ra ngoài!
Nhìn thấy tình hình ngoài cửa lớn, sắc mặt của Đế
Thần tái nhợt!
Tai hoạ!
Tới nhanh như vậy sao?
Những người nhà ở Đông Cung trợn mắt há hốc mồm, vô cùng lo sợ, trên trán và sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bị dọa đến mềm nhũn hai chân, đứng không vững!
Mà sợ hãi hơn!
Ánh mắt của bọn họ nhìn Đế Thần, tràn ngập căm
hận khó miêu tả!
Vốn dĩ!
Bọn họ có cơ hội chạy trốn!
Hơn hai giờ trước, những ông già kia tới Đông Cung khuyên Đế Thần cùng chạy trốn, nhưng bị Đế Thần từ chối, rất nhiều người trong phủ đều biết chuyện này!
Cho nên!
Trong mắt bọn họ!
Là Đế Thần!
Là tên khốn Đế Thần, vì khoe khoang cái sự dũng cảm, vì huyết mạch cao quý, mặt mũi hoàng tộc chết tiệt, bản thân muốn chết thì chết đi, vậy mà còn kéo bọn họ chôn cùng!
Là Đế Thần!
Cướp đi cơ hội chạy trốn của bọn họ!
Bich!
Đế Thần đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, cho nên nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù cậu ta rất kinh ngạc nhưng không hốt hoảng, liếc nhìn Yến Đông Dương một cái, khi thấy hoàng chỉ trong tay Yến Đông Dương, cậu ta lập tức quỳ về phía hoàng chỉ kia!
Không hề nói một câu!
Bich!
Bich!
Bich!
Bao gồm mẹ của Đế Thần, cũng chính là vợ của Đế Hạo, là thái tử phi đương triều, phần lớn người trong Đông Cung đều quỳ xuống theo Đế Thần, lựa chọn mặc kệ số phận!
Trong chốc lát!
Tiếng quỳ xuống vang lên liên tiếp, làm đám người ngạc nhiên than thở!
Phải biết rằng!
Những người quỳ đang gối trước mặt bọn họ lúc này, đều là nhân vật lớn trong Đông Cung, dân chúng bình thường muốn gặp bọn họ cũng khó như lên trời!
Mà bây giờ!
Bọn họ lại đồng loạt quỳ ở trước mặt mình, tình cảnh này có thể nói là rất kinh ngạc!
Nhưng mà!
Cũng có mấy người ngoại lệ!
"Tại mày!"
"Tất cả đều tại mày!”
Mấy người nhà ở Đông Cung nhìn nhau, đầu óc nóng lên, sự căm thù Đế Thần vượt qua cả sự sợ hãi cái chết, dường như không đếm xỉa, đột nhiên gào thét xông về phía Đế Thần!
Vừa xông đến!
Vừa mắng: “Tam hoàng tôn chết tiệt!"
"Ích kỷ!"
“Không biết xấu hổ!”
"Là mày hại chết bọn tao!”
"Là mày!"
"Ông đây liều chết với mày!”
Tổng cộng có năm người, ai cũng giống như dã thú nổi điên, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, ám kình trong cơ thể lập tức bùng nổ, dù sao đều phải chết, cho nên muốn tự tay giết Đế Thần trước khi chết, cũng coi như không chết oan uống!
Tình hình xảy ra bất ngờ, mọi người kinh ngạc đến ngây người!
Bất ngờ không kịp phòng bị!
Năm người đó đến phía sau Đế Thần, chỉ cách Đế Thần mấy mét, cách rất gần, cho nên không đợi Đế Thần phản ứng lại, bọn họ đã xông tới trước mặt Đế Thần!
Nâng nắm đấm! Bao bọc ám kình mạnh mẽ, tàn nhẫn đánh về phía Đế
Thần đang quỳ ở đó!
Rầm!
Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên!
Giây phút đó trái tim của mọi người run rẩy dữ dội, há to miệng, khóe miệng co giật, mở to hai mắt nhìn, mí mắt cũng dựng lên!
Đế Thần!
Đường đường là Tam hoàng tôn!
Con mẹ nó chưa tiếp chỉ, đã phải bị người trong nhà đánh chết tươi ngay trước cửa Đông Cung sao?
Nhưng mà!
Cảnh tượng làm mọi người lo lắng hoặc chờ mong,
không hề xảy ra!
Sau tiếng nổ!
Chỉ thấy!
Đế Thần vẫn bình thản quỳ ở đó, không làm sao cả, mà năm người cùng giết cậu ta thì bay ngược ra ngoài. Ngã “bịch bịch” xuống đất, sau đó phun ra mấy ngụm máu tươi!
Yến Đông Dương!
Xuất hiện trước mặt Đế Thần, bảo vệ cậu ta!
Lấy một!
Đấu năm!
Làm đại thống lĩnh của ngự lâm vệ ở hoàng thành, tất nhiên không cần nghi ngờ bản lĩnh của Yến Đông Dương, anh ta ra tay đúng lúc quan trọng, dễ dàng cứu mạng Đế Thần! “Bắt lại!”
Yến Đông Dương ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân phía sau lập tức tiến lên, khống chế năm người kia!
"Một bầy kiến hôi, vậy mà dám cả gan giết chủ!”
"Đáng chết!"
Yến Đông Dương hừ lạnh một tiếng!
Lúc này!
Đế Thần cũng được, Thái tử phi cũng được, những người ở Đông Cung đang quỳ rối rít ngẩng đầu lên, sắc mặt