Mười phút sau.
“Được rồi."
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, cười nói: "Bố, bố nghỉ ngơi trước một chút đi,
không cần mang vớ"
"Ừm."
Tô Thanh Cường gật đầu.
Sau đó, Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía Tô Tử Lam: "Vợ ơi, em đổ sạch nước rửa chân đi. Ngày mai anh sẽ đi mua chút thuốc bắc để trở về dùng nước
thuốc cho bố ngâm chân"
"Thuốc bắc?"
Tô Tử Lam sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Dùng nước thuốc ngâm chân sẽ tốt với chân
của bố hơn."
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Tử Lam đứng ngây ra đó cả nửa ngày cũng chưa thể lấy lại tinh thần, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, chân mày nhíu chặt lại. Trong lòng lại thầm nói cứ làm giống như thật vậy, chẳng lẽ trước đây anh từng học xoa bóp, là một thợ xoa bóp chuyên nghiệp thật sao?
Trải qua nửa giờ xoa bóp, Tiêu Nhất Thiên đã hiểu một chút về tình trạng tàn tật của Tô Thanh Cường. Hơn nữa, anh cũng có lòng tin có thể giúp cho ông ấy khôi phục lại như ban đầu, đứng lên một lần nữa.
Dùng nước thuốc ngâm chân có thể làm tan máu bầm, quá trình xoa bóp
cũng rút ngắn từ nửa tháng xuống còn mười ngày. Sau đó, lợi dụng huyệt thuật để châm cứu, tối đa tầm khoảng hai mươi ngày đã có thể khiến cho hai chân của Tô Thanh Cường khôi phục lại tri giác.
Còn việc đứng lên đi bộ thì có lẽ cần khoảng một hai tháng nữa mới
được.
"Mẹ, mẹ tìm con sao?"
Trong phòng bếp, Liễu Như Phương đang thái thức ăn. Một tiếng “Mẹ!" này của Tiêu Nhất Thiên vô cùng thuận miệng, thế nhưng lại khiến cho Liễu Như Phương cảm thấy không thoải mái, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bà ấy giờ con dao thái lên, dáng vẻ rất hung hăng dọa nạt.
Liễu Như Phương nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên rồi nghiêm túc nói: “Cậu và Tử Lam chỉ đính hôn mà thôi, còn chưa kết hôn đâu. Gọi tôi là dì thì được rồi, đừng gọi thành mẹ, tôi không quen"
"Được ạ."
Tiêu Nhất Thiên cũng không thèm để ý: “Vậy dì đi, dì tìm cháu có chuyện
gì không?"
"Đương nhiên là có chuyện rồi."
Liễu Như Phương cũng đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng hỏi: "Cậu thành thật nói cho tôi biết sau khi Tô Thành Đạt thả cậu ra khỏi tù thì cậu ta đã cho cậu lợi ích gì? Cậu đã đồng ý với điều kiện gì của cậu ta? Giữa các người, có phải có âm mưu gì đó mà không thể cho người khác biết không?"
"Số tiền trong tay cậu, có phải là do Tô Thành Đạt đưa không?"
Liễu Như Phương suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy khả năng này là lớn nhất. Tô Thành Đạt đưa thật nhiều tiền cho Tiêu Nhất Thiên, bảo Tiêu Nhất Thiên kết hôn với Tô Tử Lam, đến ở rể nhà bọn họ, gieo họa cho cả nhà họ.
Nếu muốn trách, chỉ có thể trách trên người Tiêu Nhất Thiên có quá nhiều điểm khả nghi. Ngoại trừ điều này, Liễu Như Phương không thể nghĩ ra một giải thích nào khác hợp lý hơn.
“Dì, tâm trạng của dì, cháu có thể hiểu được."
Tiêu Nhất Thiên đã nghĩ đến việc mình đột nhiên xông vào cuộc sống của cả nhà họ Tô như thế này thì chắc chắn Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường và Tô Tử Lam đều sẽ có chút ngăn cách với anh, thậm chí có khi bọn họ còn nghi ngờ động cơ ban đầu của anh nữa. Vì thế, khi Liễu Như Phương hỏi như vậy, anh không hề cảm thấy bất ngờ.
Tiêu Nhất Thiên khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cháu có thể đảm bảo với dì, cháu đồng ý với Tô Thành Đạt kết hôn với Tử Lam chỉ là muốn bảo vệ Tử Lam, không để cô ấy và An Nhiên bị người khác bắt nạt mà thôi."
"Cháu tuyệt đối không có bất kỳ ác ý gì với mọi người cả"
Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Như Phương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của
Tiêu Nhất Thiên, dường như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư của anh.
Một lát sau, bà ấy hỏi: "Tại sao?"
"Cậu và Tử Lam không hề có quen biết, tại sao lại muốn bảo vệ con bé
chứ?"
"Bởi vì cháu và cô ấy..."
Lời nói đến khóe miệng, thế nhưng Tiêu Nhất Thiên lại nuốt ngược trở vào. Anh hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “DÌ, những chuyện liên quan đến cháu, hiện tại vẫn chưa thể nói cho dì biết được. Tuy nhiên, xin dì hãy tin tưởng cháu, không bao lâu nữa dì sẽ biết mà thôi."
"Không thể nói sao?"
Sự nghi ngờ của Liễu Như Phương càng lớn hơn, hừ lạnh nói: "Là không thể nói hay là không dám nói? Theo tôi thấy, cậu sợ nói ra sẽ lỡ miệng, sau đó
bị tôi vạch trần tại chỗ đúng không?"
"Thái độ này của cậu, làm sao để tôi tin tưởng được đây?"
Bà ấy vừa nói vừa qua con dao thái trong tay trước mặt Tiêu Nhất Thiên giống như thị uy: "Tôi cảnh cáo cậu, không được phép động vào một đầu ngón tay của Tử Lam và An Nhiên, không được phép tổn thương đến hai mẹ con